Tổng Tài, Anh Thật Lưu Manh

Tổng Tài, Anh Thật Lưu Manh - Chương 27: Ông của Nhất Đằng




Nhất Đằng hỏi Cổ quản gia ông cụ đang ở đâu, biết được vị trí liền kéo cô đi.

Tô Tịch rụt rè núp sau lưng Nhất Đằng bước vào, hai người qua một hành lang gấp khúc, đi hết một mái vòm lộng lẫy, cuối cùng đến vườn cây sau nhà mới dừng lại, phía trước có một cụ già đang loay hoay, tóc đã bạc trắng và nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn ngồi cầm kéo tỉa cành cắt lá, Tô Tịch đoán đây chắc là ông của Nhất Đằng rồi.

"cháu về rồi" Nhất Đằng dắt Tô Tịch tới gần, quả nhiên cô đoán không sai mà.

Ông cụ quay đầu, không cắt cành lá nữa mà nhìn chằm chằm Nhất Đằng, không tỏ ra vui mừng gì mà chỉ nhàn nhạt:"về rồi sao ?"

"Vâng" Nhất Đằng nghiêm túc đáp lại. Giọng ông cụ lạnh tanh, khuôn mặt không nở một nụ cười nào nhưng cô lại nghe rõ trong lời nói ấy có vài phần quan tâm khó biết được.

Tô Tịch nhìn biểu cảm trên mặt cụ thì liên tưởng sâu xa, thử hỏi đến cháu ruột của mình mà còn bày ra một bộ mặt kinh hãi thế tục như thế đối với người ngoài như cô thì không biết có bao nhiêu kinh sợ nữa.

Lúc này ông cụ nheo mắt nhìn sau lưng Nhất Đằng có thêm một người nữ, vì bị Nhất Đằng dấu quá kín nên ông cụ nhìn một hồi lâu mới phát hiện ra cô, Cụ Đằng bỗng trở mặt nhưng thời tiết, không còn vẻ mặt cứng ngắc khi nhìn cháu ngoại nữa mà cười hiền hòa, rồi lại một lần nữa làm vẻ mặt âm trầm với Nhất Đằng:"có đúng là như ông suy nghĩ hay không ?".

Câu hỏi không đầu không đuôi làm Nhất Đằng bật cười cung kính gật đầu. Ý cụ là có phải Nhất Đằng dẫn theo bạn gái về ra mắt hay không thôi.



Tô Tịch đứng một bên không hiểu cái quái gì hết, giương mắt khó hiểu nghe cuộc đối thoại của hai ông cháu, chậc, đúng là đại thần, toàn dùng cách nói thượng thừa làm cô không thể nào hiểu nổi.

Một bên gật gù nghe hai ông cháu kể lể, đúng lúc cô định làm vật gì đó vô hình vô giác để không quấy rầy hai người thì ông cụ bỗng chuyển chú ý sang cô, Cụ mừng rỡ đi đến nắm tay cô lật một hồi như cá bị lật trên vỉ nướng, mới gật đầu mở miệng bình phẩm:" nhìn hiền lành, da dẻ trắng noãn, tốt " nói xong ông cụ lại trầm ngâm và giây rồi bật cười ha hả:" nhìn có một chút ngốc nhưng cũng không sao ha ha ".


Ông cười ám chỉ làm Tô Tịch nổi da gà, lúc này mới định thần lại, cúi đầu cung kính:"Cháu chào ông ạ" cô thật sơ ý hết sức.

Cụ khoái chí gật gù với cô rồi nói với Nhất Đằng:" sao nhà họ Nhất của cháu lại chọn vợ y hệt như tổ tiên thế ?". Ngốc nghếch như nhau, ông bất giác nhớ lại năm xưa, năm đó ông còn trai trẻ phơi phới cùng bạn chí cốt của ông cũng chính là ông nội của Nhất Đằng là Nhất Hứa Minh gắng sức gầy dựng nên Nhất Thị, sau đó Nhất Hứa Minh rinh được cô gái nhỏ thập phần ngốc nghếch, còn ông cũng gặp được bà xã tương lai của mình, nói thật chỉ số thông minh bà xã tương lai của ông cũng chỉ hơn cô gái nhỏ của Nhất Hứa Minh một chút, làm ông đau đầu không thôi.

Đúng là bạn thân, sở thích người yêu cũng giống như nhau, sau này ông có một đứa con gái rượi( mẹ của Nhất Đằng), trong sáng thuần khiết đến chẳng biết gì, suy nghĩ đơn giản, ông vì sợ con gái mình bị thiệt thòi, suốt ngày theo canh như canh kho báu, nhưng người tính không bằng trời tính, một ngày nọ lại bị bố của Nhất Đằng lừa đi mất.

Đáng tiếc, người quá cố không thể nào ở lại mà xem phúc phận con cháu được, đi hết chỉ còn lại mình ông.

Nghĩ đến đây trong mắt cụ có vài tia cô đơn buồn khổ, nhưng rất nhanh mùa xuân lại đến một lần nữa, ông cụ quẳng luôn cây kéo đang cầm xuống đất, chậm rãi dắt tay hai người vào nhà.


Tô Tịch nghĩ lúc đầu bước vào, mặt ông cụ rất nghiêm, nhưng sao bây giờ khác một trời một vực thế nhỉ.

Sống bao nhiêu năm nay, người thân thì chỉ còn lại một mình Nhất Đằng mà Nhất Đằng thì ngày đêm lo chuyện công ty, không có thời gian quan tâm ông làm ông cụ rất cô đơn, được dịp này, ông kéo Tô Tịch lại nói chuyện không ngừng, trong lòng đã khẳng định Tô Tịch chính là cháu dâu tương lai của mình.

Cô Mặc dù hơi ngượng nghịu còn hơi lạ lẫm nhưng cũng rất thành khẩn chân thành mà đối đãi với ông, Ông nói gì cô đều nghe rất chăm chú, có lúc lại không mở miệng được mà trả lời vài câu làm ông cứ vui vẻ mãi, coi như phần ra mắt này cô vô vàng thuận lợi.

Nhất Đằng lâu lắm mới về thăm ông làm ông vui mừng, nay còn dẫn theo bạn gái trở về làm ông cụ vui mừng hơn, ông cười nhiều hơn bình thường, các nếp nhăn trên mặt cũng nhăn típ lại.


Ông không cho đi, bắt hai người ở lại một đêm, còn kêu người làm dọn sạch sẽ phòng ốc cho cô và Nhất Đằng ngủ nữa chứ, Tô Tịch thấy ý tốt của ông cụ cũng cũng không từ chối, vì thế cùng Nhất Đằng ở lại đây.

Trong lúc Nhất Đằng bận bịu làm gì đó trên lầu thì Tô Tịch bị ông cụ kéo tới thư phòng để thủ Thỉ bí mật kể lại chuyện xưa của Nhất Đằng, mặc dù đã được hắn kể lại chuyện của mình nhưng khi qua lời nói thương xót tiếc nuối của ông cụ thì cô không nhịn được đỏ hoe mắt.

"Nhất Đằng tuy nhỏ tuổi nhưng thật ra nó rất chín chắn, khi xưa, khi ta ôm được nó về thì trên người nó chi chít máu và vết thương, chứng kiến cảnh người thân của nó qua đời trước mặt nó thì nó ngất xỉu, khủng hoảng tâm lý mấy tháng, nói thật khi nhìn cảnh đó, đến ông già như ta còn chịu không nổi chứ huống gì là một đứa bé, ta cũng không thể cho nó được một tuổi thơ vui vẻ gì, người ta cùng tuổi với nó thì vui vui vẻ vẻ chỉ lo chuyện ăn chơi, còn nó vừa phải lo chuyện học hành còn vừa phải gánh vác sản nghiệp của gia đình, làm ông già như ta nhìn thấy mà đau lòng".


Giờ phút này, cô chỉ muốn ôm hắn thật chặt mà ăn ủi:" con sẽ chăm sóc Nhất Đằng thật tốt" cô nhất định sẽ chăm sóc hắn thật tốt, cô dùng cả tính mạng của mình để hứa.

" ta tin tưởng ở cháu" ông cụ nhìn vẻ mặt quyết tâm của cô thì thả lỏng cười, cười hiền từ, xem ra cháu ông không nhìn nhầm người, ông tin tưởng đứa cháu dâu tương lai này, tin tưởng Tô Tịch sẽ mang lại hạnh phúc cho Nhất Đằng, kỳ thực cháu ông đã chịu quá nhiều đau khổ rồi:"Nhất Đằng là người rất có trách nhiệm, cháu đi theo nó sẽ không thiệt thòi đâu".

"vâng" cô gật đầu đáp.

Đúng là gừng càng già càng cay, trò chuyện một hồi , ông cụ liền vung tay ném một quả bom nguyên tử làm kinh động Tô Tịch:" bọn trẻ các cháu làm gì thì làm nhưng phải mau mau để chắc cho ta bồng chắt nhé".

Lời nói này thành công làm cho Tô Tịch đỏ mặt, ông nhìn thấy thì cười hà hà, tiểu bối thì làm sao qua mắt được tiền bối như ông chứ, ông đã đi gần hết cuộc đời của mình cho nên dù mắt kèm nhèm nhưng lại nhìn thấy rõ, ông nhìn người rất chu đáo đứa nhỏ này thật tình yêu thương Nhất Đằng, ông biết cô sẽ biết cách mang đến hạnh phúc cho cháu ngoại của ông.