Tổng Tài Bất Lương, Cô Vợ Bị Bỏ Rơi

Chương 4: Cô thực sự rất bỉ ổi




Ngô Điềm bóp mạnh vào cánh tay Lâm San:

"Nếu tôi là cô, tôi đã ly hôn với Cố Quân Quân từ lâu, một kẻ xấu xí và ngu ngốc như cô căn bản không xứng với anh ấy."

"Vị trí Cố phu nhân chỉ có thể là của tôi, anh ấy đã tìm luật sư và sớm muộn gì cô cũng sẽ nhận được thỏa thuận ly hôn thôi!"

Lâm San thực sự muốn xé nát khuôn mặt giả tạo của Ngô Điềm, nhưng giờ chưa phải lúc.

"Cô đặc biệt vác xác tới đây ngay sau ca phẫu thuật của tôi là vì muốn tôi ly hôn với Cố Quân Quân?" Lâm San lạnh lùng liếc mắt, cô phỉ nhổ vào những suy nghĩ tối tăm của Ngô Điềm: "Không thể."

Cái nhìn gắt gao này khiến Ngô Điềm cáu kỉnh, cô ta đe dọa:

"Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn nghe lời và chấp nhận ly hôn, nếu không lần sau cô sẽ không may mắn như vậy nữa đâu, sẽ có rất nhiều đàn ông, mỗi người một kiểu, phù hợp với tất cả sở thích của cô."

"Đương nhiên là vì cô đã trải qua cảm giác ấy với những người đàn ông đó rồi, nếu không tại sao cô lại biết rõ như vậy!" Lâm San run rẩy trong cơn giận dữ, Ngô Điềm thực sự là một người phụ nữ không từ thủ đoạn để có được thứ mình muốn!

“Ngô Điềm, cô đi chết đi!”

Nghe Lâm San nói, nhìn Lâm San tức giận, Ngô Điềm thoả mãn cười to: "Nghe Quân Quân nói rằng cô mắc bệnh nan y? Cô sẽ không được thấy tôi chết vì cô sẽ chết trước!"

Nhìn vào người chị khốn nạn cùng cha khác mẹ của mình đang đứng trước mặt cười hô hô, Lâm San không kiềm chế được bản thân nữa. Tức giận lên đến đỉnh điểm, cô giơ cao tay muốn tát vào mặt Ngô Điềm. Nhưng khi bàn tay cô chỉ còn cách mặt Ngô Điềm vài centimet nữa, tiếng nói của Cố Quân Quân vang lên.



"Dừng tay lại!"

Cố Quân Quân nhìn thấy cảnh này ngay khi vừa bước đến cửa phòng bệnh. Anh tức giận hét lên để Lâm San dừng lại, anh nhanh chóng bước tới bảo vệ Ngô Điềm phía sau.

Ngô Điềm, người vừa rồi vẫn còn mang bộ mặt sói xám hung dữ, ngay lập tức chuyển sang chế độ "cừu non nhỏ yếu ớt", ẩn nấp sau lưng Cố Quân Quân. Còn Lâm San lại trở thành con đàn bà độc ác trong mắt anh.

Cố Quân Quân không chú ý đến những cử chỉ nhỏ của Ngô Điềm. Anh liếc xéo nhìn Lâm San đang tái nhợt, mặc cho cô mới là bệnh nhân, anh quay sang âu yếm Ngô Điềm - một người khoẻ mạnh không chút sứt mẻ:

“Em có bị thương không?”

"Không, em ổn ..." Ngô Điềm bộ dạng đáng thương trả lời Cố Quân Quân một cách rụt rè, sau đó cô ta đưa ánh mắt khiêu khích nhìn Lâm San. Có vẻ như Hollywood đã nợ cô ta một giải Oscar.

Cố Quân Quân không tin Ngô Điềm vẫn ổn. Anh chỉ tin vào trái tim mình, trái tim mách bảo anh rằng Lâm San đã làm tổn thương Ngô Điềm. Khi nhìn thấy những vệt nước trên bộ đồ của Ngô Điềm, suy nghĩ trong anh trở nên vững chắc hơn.

"Lâm San, ý cô là gì?" Cố Quân Quân không quay mặt lại, anh hỏi cô với giọng điệu thờ ơ.

Lâm San im lặng.

Cố Quân Quân, người không nhận được câu trả lời, lại hỏi lại lần nữa, lần này, anh hằn học nhìn cô bằng một con mắt nhuộm đầy sự chán ghét: "Lâm San, cô thực sự rất bỉ ổi! Cô còn xấu xa hơn tôi tưởng gấp trăm ngàn lần."



Lâm San nắm chặt hai bàn tay của mình. Câu nói của Cố Quân Quân khiến cho cô nghẹt thở.

Cô gần như không thể thở được, có một áp lực nặng nề đè nén trong lồng ngực, những vết sẹo trên bụng bắt đầu nhức nhối. Cô thực sự đau đớn. Cô đã yêu Cố Quân Quân nhiều năm như vậy, cô đã làm rất nhiều điều cho anh. Nhưng, anh luôn miễn cưỡng liếc nhìn cô, như thể cô rất dơ dáy và bẩn thỉu, bẩn thỉu đến mức khiến anh buồn nôn.

"Ý tôi là gì? Ý tôi là gì?" Lâm San mỉm cười vì câu hỏi thẳng thừng này của Cố Quân Quân: "Anh hỏi tôi điều này có ý nghĩa gì không? Tôi thậm chí còn không có quyền để trút giận?"

"Tại sao cô lại muốn trút giận? Cô muốn trút giận lên Ngô Điềm?" Cố Quân Quân cười khẩy: “Dám trút giận lên đầu cô ấy trước mặt tôi, cô thực sự rất can đảm!”

"Lâm San, tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô nên tránh xa Ngô Điềm, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!" Cố Quân Quân ôm lấy Ngô Điềm, vứt lại những lời tàn nhẫn rồi bước đi.

Lâm San không ở lại bệnh viện. Từ lúc Cố Quân Quân và Ngô Điềm rời đi. Cô chật vật mặc quần áo, cố gắng kéo lê cơ thể tàn tạ của mình và trốn khỏi bệnh viện ám ảnh đó.

Trở về nhà, Lâm San vật lộn trong đau đớn.

Cùng là con người, tại sao họ lại tàn nhẫn phá bỏ đứa con của cô. Loại đau đớn này không phải là điều mà người thường có thể chịu đựng được. Bởi vì không muốn ở lại nơi đen tối đó, nên cô chỉ có thể trốn đi.

Vết thương trên bụng bị rách ra, một mảng máu lớn thấm ướt quần áo. Lâm San lấy điện thoại bàn thực hiện cuộc gọi khẩn cấp 120, nhưng ngón tay cô không ngừng run rẩy, mắt hoa lên, đầu choáng váng.

Cô nhớ lại những gì bác sĩ đã từng nói. Các tế bào ung thư đã lan rộng, thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy cơ thể yếu đi, thậm chí xương sẽ bị biến dạng trong thời kỳ sau đó, thở kém và thậm chí là tê liệt!

Đôi môi Lâm San mấp máy, tuyệt vọng cố gắng giữ điện thoại trong tay, nhưng sau tất cả đều là vô ích. Vì ngay lập tức, cô đã bất tỉnh.