Tổng Tài Chẩm Ma Hội Thị Băng Sơn

Chương 1




“Choang”

Chén sứ đời Thanh trăm năm lịch sử khẳng khái hy sinh, tiếp xúc thân mật với mặt đất nháy mắt phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.

Cũng lấy thi thể tan làm bốn tố cáo hung thủ tàn bạo.

“…”

Hung thủ con ngươi xinh đẹp mê mang nhìn chằm chằm tư thế ngạo kiều của chén sứ, oán thầm lên, nguyên lai cái chén còn có thể vỡ được tốt như vậy.

“…”

Một vị nữ thư ký giẫm lên cao gót hai mươi centimet nghênh ngang đi qua, lại liếc đến hài cốt của chén sứ phía sau.

Ngây ngẩn cả người.

Đại khái qua mười giây đồng hồ, nữ thư ký kia cổ họng rốt cục khơi thông.

“A! ~ “

Tiếng kêu sợ hãi bén nhọn nhất thời đem lỗ tai mọi người trong văn phòng hấp diêm một phen.

“Kêu xuân a.”

Hung thủ bình tĩnh ói ra một câu.

Lành lạnh liếc nhìn vị nữ thư ký sau đó tao nhã lấy ra khăn tay trong túi áo sơmi dọn dẹp mảnh nhỏ.

“Ngươi!...”

Nữ thư ký mặc dù trong một tháng này đã quen đối với ngữ khí kinh người của đối phương, nhưng vẫn là xấu hổ một phen, ánh mắt đột nhiên miết đến mảnh nhỏ, hất cằm, âm điệu bỗng nhiên cao, “Ngươi đánh nát cái chén của tổng tài sao?”

“Thỉnh không cần dùng ngữ khí nghi vấn được chứ?”

Hung thủ chỉ chỉ chén sứ ngạo kiều, thần sắc xem thường,

“Ngươi không có mắt sao.”

“Đây chính là cái chén tổng tài yêu nhất!”

Nữ thư ký không ngừng cố gắng, chưa từ bỏ ý định nhấn mạnh hai chữ “yêu nhất”.

“… Xin hỏi, “

Hung thủ đem mảnh nhỏ hảo hảo để vào trong túi quần, nghiêng đầu vô tội hỏi, “Trên chén có ghi sáu chữ ‘cái chén tổng tài yêu nhất’ sao?”

“Ngươi... Bạch Viễn! Tự lo thân mình đi, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!”

“Nha.”

Nữ thư ký cuối cùng thẹn quá hoá giận, giẫm lên cao gót rời đi.

Đương nhiên, ánh mắt chiếu lên ót người thông thường đều cũng gặp một ít chuyện xui xẻo, cho nên nữ thư ký cực kỳ bất nhã ở cửa lảo đảo một chút.

Nhóm quần chúng vây xem nhất thời nở nụ cười, sùng bái nhìn Bạch Viễn.

Bạch Viễn nở một nụ cười mười phần sát thương, môi mỏng khẽ mở, “Có ai nguyện ý cùng ta đi văn phòng tổng tài không?”

Sau đó đám người im lặng …

Sau đó đám người tản ra …

....

Bạch Viễn khóe mắt vừa kéo, thẳng lưng, hướng đến văn phòng tổng tài.

Văn phòng tổng tài nằm ở tầng cao nhất, trong phòng ánh sáng sáng ngời, từ cửa sổ sát đất nhìn lại, thành thị phồn hoa đều thu trong tầm mắt.

Bạch Viễn vuốt mặt, gõ cửa.

“Tiến vào.”

Tiếng nói trầm thấp mà có từ tính bay vào trong tai Bạch Viễn, lại làm cho trong lòng hắn vô cùng không thoải mái.

Vào cửa, Bạch Viễn trước sau như một đứng ở cách chỗ ngồi tổng tài ít nhất 5m, hơi hơi nhíu mi.

Hắn quả thật không hiểu, xa như vậy làm chi? Sợ người ám sát sao?

“Tổng tài.”

Bạch Viễn có chút chột dạ nhìn chằm chằm sàn nhà, nhìn không ra thần sắc.

Thiên Nam lúc này mới ngẩng đầu lên, đường nét khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ sáng bừng lên trong ánh nắng nhu hoà.

Tầm mắt lạnh như băng thẳng tắp đánh vào trên người Bạch Viễn, cũng không nói một lời.

“Thật có lỗi, làm vỡ chén sứ của ngươi.”

Bạch Viễn nói.

Thiên Nam mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

“Ta sẽ đền.” Bạch Viễn cắn môi,

“Nếu cần, một lát nữa ta liền đưa lên thư từ chức.”

“… Cái chén?”

Tổng tài tích chữ như vàng rốt cục lên tiếng.

“Được rồi, chính là chén sứ mấy trăm năm lịch sử mà tổng tài yêu nhất.”

Được rồi, hắn bằng bất cứ giá nào, cho dù là chính mình sai lầm rồi, khí thế cũng muốn lấy đủ.

Đôi mắt ngăm đen lạnh như băng chợt biến hóa.

“Ngươi đền?”

Bạch Viễn cắn môi,

“Được rồi, “

“Làm sao ngươi đền?”

Bạch Viễn sửng sốt.

Như thế nào đền? Quỷ biết a? Hắn dám khẳng định đem mình bán cũng không đủ đền chén sứ ngạo kiều kia a.

“Không biết.” Đành phải thành thật đáp trả.

Trong không khí lạnh lẽo phảng phất.

Thiên Nam cúi đầu, đem ánh mắt chuyên chú đặt trên văn kiện.

“Đi ra ngoài, nghĩ kỹ lại đến.”

Tiếng nói lạnh như băng không chứa bất cứ tia cảm tình nào nhưng thanh âm lại vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa phá lệ phù hợp.

“…”

Hắn có thể nói không sao?

Bạch Viễn thương thân đỡ trán, bất đắc dĩ thối lui ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa, một đám người liền xông tới.

“Bạch Viễn, như thế nào?” Một cô nương diện mạo xinh đẹp thân thiết hỏi.

“Bạch Viễn, tổng tài nói sao?”

“Bạch Viễn, tổng tài sẽ sa thải ngươi sao?” Một người hỏi.

Bạch Viễn ngẩn ra,

Có vẻ như... Không có nói chuyện từ chức a?

Hắn bỗng nhiên nhoẻn miệng, trong lòng buồn rầu tan biến.

“Không có. Tạ ơn các cô quan tâm.”

Đám cô nương trong mắt nhất thời bởi vì nụ cười này của hắn mà bắn ra hai trái tim thiệt lớn.

Một trận thanh âm thổn thức.

“Đẹp quá...”

Diện mạo Bạch Viễn, là cái loại cực kỳ tinh xảo, thậm chí vượt qua nữ nhân.

Diện mạo này, ở công ty, hoặc là làm cho người ta hận vô cùng, tỷ như nữ thư ký lúc trước, hoặc là làm cho người ta yêu vô cùng, tỷ như nhóm cô nương mê giai này.

Đương nhiên, còn có một nhóm hủ nữ bị trung lập, cả ngày YY hắn là yêu nghiệt ngạo kiều thụ chẳng hạn.

Dù sao, diện mạo trắng trẻo xinh đẹp luôn khiến cho người ta chú ý.

Bạch Viễn chợt nhớ tới cái gì, tay vươn vào trong túi quần sờ soạng, móc ra mảnh sứ nhỏ.

Ngồi xuống vị trí của mình, đem mảnh nhỏ đặt ở trên bàn làm việc.

Mơ màng hoàn thành xong công tác hôm nay, đến nỗi chuyện cái chén, cũng tạm thời không suy nghĩ.

Sắc trời ngả về chiều, ánh chiều tà diêm dúa lẳng lơ miễn cưỡng phủ lên Bạch Viễn trên bàn làm việc.

Hắn xoa nhẹ huyệt Thái Dương, thở dài một hơi, chuẩn bị trở về nhà.

==========

Bạch Viễn mệt mỏi đẩy cửa ra.

“Cung nghênh hoàng thượng về nhà.”

Một thanh âm thô to tức thời vang lên.

Bạch Viễn “Ân” một tiếng, cởi giày, nắm lên một nắm thóc bên trong hộp ném tới trong lồng.

“Lần sau nhớ rõ thêm hai chữ ‘nô tì’.”

Hắn nói,

Trong lồng vẹt vui mừng hưởng thụ đồ ăn, mơ hồ không rõ đáp trả, “Được rồi, khách quan chờ.”

Bạch Viễn yên lặng liếc mắt một cái, chậm rãi cởi ra cúc áo sơ mi.

Vẹt mắt nhỏ sáng ngời, nuốt vào từng mảnh thóc, kinh sợ kêu “Phi lễ chớ nhìn a!”

Bạch Viễn tay cứng đờ, trên trán tóe gân xanh, không thể nhịn được nữa, “Ngươi TMD(con mẹ nó) rốt cuộc là người hay là vẹt a!?”

Vẹt mắt nhỏ nhíu lại, cổ ngạnh lên rống trở về,

“Ngươi TMD(con mẹ nó) rốt cuộc là người hay là vẹt a!?”

“…”

Bạch Viễn nhìn trời,

TMD(con mẹ nó), có thể bóp chết nó hay không?

Quả thật là mọi sự... Không thuận...

Còn có cái chén sứ phiền phức kia cần đền như thế nào đây?

Oán hận cởi quần áo ra, Bạch Viễn trần trụi thân mình chuẩn bị tiến vào phòng tắm.

“A a a a a, sắc lang...!”

Vẹt lại kêu lên sợ hãi.

“Ngươi TMD(con mẹ nó) là đực, éo phải gay!”

Bạch Viễn rống trở về.

“…”

Vẹt sửng sốt,

Có vẻ như... Gay cùng zai không có gì khác biệt lắm a…