Tổng Tài Có Cô Vợ Câm

Chương 75




Cảnh Nhược Hàn nhíu mày, phản bác:

"Vân Tịch không làm gì cả."

Vân Tịch không hề có ý tiếp cận Húc Cảnh Thiên, cũng chưa bao giờ có ý định xen vào mối quan hệ của họ. Bởi vì Vân Tịch yêu hắn, đây là điều tuyệt đối không thể nghi ngờ. Mà giờ đây qua lời của Alice lại dường như biến Vân Tịch trở kẻ thứ ba phá hoại câu chuyện của họ.

Húc Cảnh Thiên từng nói chính tai nghe thấy Alice chối bỏ tình cảm của cô ta, nếu là như vậy chẳng phải là do Alice tự tay giết chết mối quan hệ của mình sao?

Chính cô ta thừa nhận bản thân không yêu Húc Cảnh Thiên thì bọn họ còn có thể tiến xa được bao nhiêu, lỗi này đều xuất phát từ chính mối quan hệ của họ, hay nói đúng hơn xuất phát từ bản thân Alice thì làm sao có thể đổ thừa cho người khác?

Húc Cảnh Thiên có thật lòng thích cô ta hay không, người biết rõ nhất không phải Cảnh Nhược Hàn mà phải là Alice mới đúng. Thế nhưng tình cảm của Húc Cảnh Thiên bày ra trước mắt như thế, cô ta lại coi như cỏ rác, không cần đến thì bây giờ có thể trách ai được đây? Chẳng lẽ trách Húc Cảnh Thiên vì đã nghe được cuộc trò chuyện khi đó của cô ta ư? Để cô ta tiếp tục giả vờ, tiếp tục ở bên hưởng sự cung phụng của Húc Cảnh Thiên?

Huống hò Cảnh Nhược Hàn chắc chắn rằng Vân Tịch không hề phá hoại tình cảm của họ dù là bất cứ phương diện nào đi chăng nữa. Cô không hề thân với cả hai người họ, thời gian và số lần tiếp xúc cũng ngắn, vả lại Vân Tịch cũng chẳng phải dạng người như vậy, cô ấy sao có thể là lí do dẫn đến hoàn cảnh của Húc Cảnh Thiên và Alice như ngày hôm nay chứ?

Alice cười khằng khặc, tiếng cười mang theo sự uất hận. Cô ta định mở miệng nói gì đó nhưng chợt nghe thấy tiếng bước chân.

Khuôn mặt của Alice nghiêm nghị lại trong chốc lát, cô ta ngay lập tức chĩa súng về phía Cảnh Nhược Hàn:

"Tôi nói với anh là đến một mình."

Cảnh Nhược Hàn nhếch môi:

"Húc Cảnh Thiên và tôi đã biết được vị trí của cô trước khi cô gọi đến rồi."

"Cảnh... Thiên?" Alice găn giọng, "Anh gọi anh ấy đến đây làm gì?"

Cảnh Nhược Hàn bất chợt không hiểu thái độ này của cô ta, nhưng hắn cũng chẳng có thời gian mà nghĩ nhiều về tâm trạng của cô ta làm gì. Hắn ngẩng cao đầu như không sợ họng súng của Alice:

"Cậu ấy là bạn của tôi, chẳng lẽ tôi nhờ cậu ấy cũng phải hỏi ý kiến cô sao?"

"Mẹ nó..." Alice tức đến nghiến răng, muốn giơ súng trực tiếp bắn chết Cảnh Nhược Hàn luôn cho rồi.



"Mục đích của cô phải là để tôi sự sát, không phải sao? Nếu bây giờ cô trực tiếp giết tôi thì công sức cô làm nên vở kịch này còn có ý nghĩa gì?" Chợt, Cảnh Nhược Hàn nở nụ cười, "Hơn nữa, nếu để Húc Cảnh Thiên nhìn thấy cảnh đó, cậu ấy chắc chắn sẽ hận cô đến chết."

Không biết câu nói này của hắn động đến nơi nào của cô ta nhưng Alice ngưng tay trong chốc lát. Chỉ cần nghĩ đến sau này Húc Cảnh Thiên sẽ dùng con mắt đầy căm hận mà nhìn mình thì Alice không nhịn được run tay. Chỉ với ánh mắt hờ hững như lần trước thôi, trái tim của cô ta cũng đã đau đớn đến không tưởng được. Khi nhận thức được rằng Húc Cảnh Thiên có khả năng không còn tình cảm với mình nữa, Alice cảm thấy như thế giới thực sự sụp đổ.

Nếu như anh ấy hận mình, Alice thầm nghĩ, sẽ chẳng điều gì có thể cứu vãn cho mối quan hệ giữa họ nữa.

Cảnh Nhược Hàn nhân lúc cô ta thất thần thì ngay lập tức cúi xuống nhặt khẩu súng dưới chân lên.

Ngay lập tức, hai khẩu súng đã chĩa vào nhau.

Giây phút Húc Cảnh Thiên chạy lên, không khí đầy mùi thuốc súng đang lan tỏa khắp phòng, bên cạnh đó mùi máu đang hòa vào bầu không khí ấy càng khiến người ta thêm lạnh sống lưng.

Vân Tịch bị trói chặt ngồi trên chiếc ghế giữa tầng. Alice và Cảnh Nhược Hàn đang chĩa súng vào nhau, ánh mắt dường như không muốn cho đối phương bất cứ con đường lui nào. Giờ phút này đây, Húc Cảnh Thiên cũng chợt cảm thấy mọi chuyện trở nên thật quá hoang đường. Người anh em tốt nhất của hắn và người hắn ta yêu nhất lại đang chĩa súng về nhau. Điều này khiến trái tim của Húc Cảnh Thiên trở nên nặng trĩu.

Hắn ta từng bước, bước đến về phía hai người họ nhưng Alice hét lên:

"Đứng lại."

Húc Cảnh Thiên nhìn cô, mặt không có bất cứ biểu tình gì, hờ hững như đêm nọ trong Thiên Đường. Alice ghét nhất biểu cảm này của hắn, đó vốn dĩ không phải là biểu cảm mà hắn sẽ dùng mỗi khi nhìn cô, ngay cả trước kia khi hai người giận nhau thì Húc Cảnh Thiên cũng tuyệt đối không dùng vẻ hờ hững đó mà đối mặt với cô. Thế nhưng bây giờ thì sao?

Alice nghiến chặt răng, cô ta biết rõ Vân Tịch và con ả tên Lý Kim Quế kia chính là nguyên do cho tất cả. Ngày hôm nay, sau cái chết của vợ chồng Vân Tịch, Kim gia chắc chắn cũng phải chịu chung cảnh mất đi con gái. Cô ta sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai đã phá hỏng mối quan hệ giữa cô ta và Húc Cảnh Thiên.

"Em không muốn anh dính líu đến chuyện này, coi như không thấy mà quay đầu đi ra đi." Húc Cảnh Thiên nghe thấy Alice nói như vậy.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Alice ăn mặc kiểu như vậy, lần đầu tiên thấy vẻ mặt lạnh lùng này của cô, lần đầu tiên nghe thấy ngữ điệu đó của cô. Hắn chợt nhận ra giữa bọn họ còn rất nhiều lần đầu tiên. Thế nhưng cái "lần đầu tiên" này, hắn thật sự không hi vọng mình có thể thấy nó trong hoàn cảnh như thế này.

Húc Cảnh Thiên làm như không nghe thấy câu nói kia của Alice mà vẫn bước về phía họ. Alice thật muốn bắn một phát súng qua đó để cảnh cáo hắn ta, thế nhưng bây giờ chỉ cần cô ta lơ là một chút thôi thì Cảnh Nhược Hàn sẽ ngay lập tức ra tay.

"Bỏ súng xuống đi Alice." Húc Cảnh Thiên nói, "'Em thực sự cho rằng mình có thể giải quyết cả hai chúng tôi ư?"



Alice nghiến răng:

"Anh cho rằng em muốn giết anh ư?"

Húc Cảnh Thiên nhìn qua Vân Tịch một cái như để ước chừng khoảng cách giữa cô và Alice. Hắn ta bình tĩnh nói:

"Một là em giết cả hai chúng tôi, hai là một trong hai chúng tôi còn sống thì em cũng không thể nào thoát được."

Alice nghe xong, nhếch môi cười, sau đó nhanh như cắt mà đứng sau lưng của Vân Tịch, súng nhanh chóng dí sát vào thái dương của cô. Một bàn tay của Alice vươn tay, nắm lấy tóc của Vân Tịch rồi dùng sức kéo về phía sau làm cho cô phải ngẩng đầu lên.

Tim của Cảnh Nhược Hàn lại lần nữa bị ai bóp chặt.

"Anh biết rằng em sẽ không ra tay với anh mà, chi bằng bây giờ em giết cô ta cũng coi như là giết anh rồi nhỉ?"

Húc Cảnh Thiên nhíu mày:

"Tôi không hiểu em đang nói gì hết."

Alice hét lên:

"Đừng có mà giả vờ. Không phải anh thích con ả tiện nhân này sao?"

Húc Cảnh Thiên liếc qua Cảnh Nhược Hàn, đúng lúc ấy cũng nhận được ánh mắt từ phía Cảnh Nhược Hàn. Điều mà Alice vừa nói ra là chuyện mà cả hai người đàn ông không lường trước, và cũng không bao giờ nghĩ đến.

Húc Cảnh Thiên cảm thấy đó tuyệt đối là câu chuyện vớ vẩn nhất trên đời, không nói đến việc hắn ta và Vân Tịch chẳng nói chuyện với nhau được mấy lần (vì Vân Tịch phải giả câm trước mặt mọi người) thì Vân Tịch là vợ, là người mà Cảnh Nhược Hàn yêu nhất thì chẳng lí nào hắn ta lại lòng lang dạ thú đến mức yêu vợ của bạn mình. Mà người bạn đó còn là người anh em tốt nhất của hắn.

Húc Cảnh Thiên thậm chí còn tức giận hơn khi người nói ra câu đó lại là Alice, chẳng lẽ bản thân cô còn không rõ người hắn yêu chỉ có mình cô hay sao?

"Em đang nói gì vậy?"

"Nếu như không phải, vậy thì tại sao anh lại cưới Lý Kim Quế? Con ả đó nhìn giống Vân Tịch đến 6 phần." Alice nói như muốn cắn nát từng chữ, "Không phải vì anh không có được Vân Tịch nên mới muốn cưới Lý Kim Quế để thay thế đúng không?"