Tổng Tài Cưng Chiều Vợ Hết Mực

Chương 18:Vợ Cậu Rất Hiền nha Phương Cẩn




Chap trước : Vương Di bị bắt cóc rồi

\-\-\-\-\-

Trong một căn phòng cũ dâng lên mùi ẩm móc đâu đó chỉ có le ló những hột sáng từ mái nhà ;Vương Di từ từ tỉnh lại , cô nhìn nhìn xung quanh có chút mê man vì chưa hết thuốc mê rồi cô lại nhìn tay chân mình ...

Mẹ nó đứa nào trói bà đây ?

Cô bắt đầu nhớ lại những việc trước đó , cô nhớ là mình đi đến công ti TMC sau đó đến các cửa hàng photo rồi sau đó...sau đó cô ở đây ....

Cô di chuyển cơ thể , cố gắng tìm được gì đó có thể cắt dây à mà thôi dù sau cũng từng thám hiểm ,leo núi không lẽ không tháo được loại dây này....

Có tiếng động , là tiếng mở cửa , từ ngoài đi vào có khoảng bốn năm người thanh niên gì đấy , bọn chúng bước tới chỗ cô...

" Cô ta tỉnh rồi "

\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trịnh Đạt ngồi ở một nơi góc tối , thật ra năm đó hắn chỉ nghĩ là Phương Cẩn hại hắn nên hắn không bao giờ điều tra về vụ tai nạn đó mà hắn chỉ muốn nghĩ cách trả thù .

Sáu năm không gặp , bây giờ gặp lại Phương Cẩn làm hắn nhớ về chuyện cũ nhiều hơn rồi hắn lại có những suy nghĩ nghi hoặc nhiều hơn..

Có thật là do Phương Cẩn làm hay không ?

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Phương Cẩn ngồi trong văn phòng mà lòng lo lắng không yên . Anh biết Trịnh Đạt đã bắt cô đi rồi nhưng anh nghĩ Trịnh Đạt chắc không ác đến nỗi sẽ cho người giết cô ....

Ngồi giải quyết đống giấy tờ, các cuộc điện thoại, các loại hủy hợp đồng nhưng tâm hồn cứ ở trên mây cứ lơ lửng lơ lửng ...

Anh đã cho người truy tìm tung tích cô nhưng đến nay vẫn chưa có kết quả , tính ra cũng hơn một ngày rồi...

\-\-\-\-\-

" Phương Cẩn tao có chuyện muốn hỏi mày "

Trịnh Đạt lần nữa hẹn Phương Cẩn ra ngoài nói chuyện , lần này hắn không còn sát khí nhiều như trước nữa

" Cậu hỏi đi "

" Chuyện năm đó "

" Chuyện năm đó quả thật....."

Phương Cẩn lần này quyết định nói ra sự thật vì Vương Di đã nằm trong tay hắn , tin hay không cũng nên nói rõ một lần

\-\-\-\-\-\-\-

Vẫn là trong căn phòng cũ đó nhưng lần này lại nhiều ánh sáng hơn có vẻ cũng trang trọng hơn

Phương Cẩn cùng đám vệ sĩ đi theo cứu cô , họ cẩn trọng lần mò theo nơi Trịnh Đạt chỉ , đến nơi anh đẩy cửa vào tâm trạng xúc động dâng trào...

" Vợ ơi , anh tới cứu ...eem...đây "

Anh chạy ùa vào nhưng bước chân dần chậm lại , giọng cũng theo đó mà nhỏ dần ...

Hình ảnh trước mắt rất sinh động , một cô gái nằm trên một cái ghế dựa , cô gái đó nằm như đang nằm ở bãi biển, bên trái có trái cây , bên phải có người quạt , phía dưới có người đắm bóp

Đang hưởng thụ thì cảm giác có người đứng chắn trước mặt mình Vương Di liền mở mắt ra ...

Á đù , tên này đến sớm vậy ?

Bọn bắt cóc : cuối cùng cũng có người tới may quá trời còn thương

Cô mở to mắt nhìn anh xém nữa mắc nghẹn , anh cao lớn đứng ngược sáng nên cô không nhìn rõ biểu cảm của anh , đột nhiên nhớ ra gì đó cô thốt lên

" À quên mình đang bị bắt cóc "

"....." bọn bắt cóc

"..." Đám vệ sĩ : bị bắt cóc ???

"...." Phương Cẩn : bắt cóc ???nà ní

Cô vội vội vàng vàng đứng ra khỏi cái ghế dựa ngồi phịch xuống đất , giọng ra lệnh

" Bà nó thằng áo đỏ mau mau trói bà lại"

"...." thằng áo đó : chị đánh em gãy con mẹ nó tay rồi sao trói

"Ờ quên ê thằng áo xanh mà thôi mày gãy chân rồi sao lếch thằng áo đen mày lại trói bà coi "

" ....." thằng áo đen : ui da đau mắt quá

" ..... " Phương Cẩn : rồi mình chạy tới đây cứu cần thiết không ?

Trịnh Đạt sau khi hóa giải hiểu lầm với Phương Cẩn cũng muốn đến xem anh có đúng chỗ không thì những hình ảnh đó đập vào mắt anh

"...." Vợ của cậu sao ? Thật ...thật sự rất hiền nha

Sau khi được thằng áo đen trói lại cô bắt đầu giờ giọng yếu đuối sợ sệt

" Cẩn cứu em , người ta sợ "

Hết chap16

\#còn

Cái đoạn bắt cóc làm ta nhớ anh Tịch uy vũ quá TOT
Cảm giác truyện của ta nó không được hợp logic thì phải \#\_\# cứ sao sao ấy