Tổng Tài Cuồng Yêu

Chương 27: Anh là cái thá gì




Nghiên lẩm bẩm:"Con người gì mà ác"

"Sao, nói gì đấy"

"À không có gì"

"Nhưng mà tôi nói thật,anh thả tôi đi được không"

"Hừm"

Anh nắm chắc lấy cổ tay cô giơ lên bóp mạnh

"Không dễ vậy đâu"

"Đau,thả ra"

"Đừng hòng bỏ trốn!Nghe chưa"

"Bỏ tay ra"

Nghiên vùng vằng

"Thả ra thả ra xem nào,đau"

Phó Thi Kỳ vứt tay cô xuống rồi bỏ đi. Khoảng một lúc sau, bà Hoa đi vào phòng trên tay cầm mấy túi đồ nào là quần áo hàng hiệu, hoá ra là bà đi mua cho cô ,có cả nước uống khi mùa dâu tới.

"Bác mua cho cháu này"

"dạ dạ ,gì vậy ạ"

"Cầm lấy, mùa đông đến bác thấy cháu chưa có đồ gì"

"Dạ thôi ạ, làm phiền bác quá."

"Cầm lấy cho bác vui"

"À-à cháu có chuyện muốn nhờ bác được không ạ?"

"Chuyện gì, nói đi"

"Thì là Phó Thi Kỳ anh ta bắt cháu đi kiếm tiền trả anh ấy,bây giờ cháu muốn về nhà rồi đi làm kiếm tiền trả hết cho anh ấy nhưng anh ta không cho cháu đi.Bác nói với anh ấy để cháu về được không,cháu nhớ nhà quá"



"Hả,để bác hỏi xem"

"Vâng,cháu cảm ơn"

"Thôi cháu nghỉ đi,bác xuống nhà nói chuyện với nó,hôm nay bác về mắc công việc rồi"

"Vâng bác"

Bà Hóá bảo Nghiên nằm Nghiên nằm nghỉ,còn mình đi xuống nhà nói chuyện với Phó tổng

"Này, Kỳ Kỳ"

"Dạ,sao vậy mẹ".

"Con bé Nghiên nó cứ đòi về nhà kìa!"

"Sao,cô ta nói với mẹ à"

"Ừm,con xem sao đi mẹ về đây"

"Để con tiễn mẹ"

Phó Thi Kỳ tiễn bà về,sau đó thay đổi sắc mặt nhìn trông đáng sợ đi lên phòng,đạp cửa thật mạnh .Nghiên đang nằm bỗng giật mình nhìn ra, Phó Thi Kỳ bước lại

"Anh làm gì vậy"

Nghiên chưa kịp ngồi dậy đã bị anh một tay cầm chặt hai cổ tay cô để lên trên đầu,tay còn lại bóp lấy cổ cô,chân anh ta đè lên người cô rồi

"Cứ thích không nghe lời nhỉ!".

"Bỏ ra,anh bỏ ra"

Tay anh ta càng bóp mạnh cổ cô với đôi tay khiến cô đau đớn cựa quậy nhưng không được tại bị chân anh ta đè

"Sao, thích đi à! Đó,ĐI ĐI"

Nghiên thoi thóp gắng mãi mới nói được

"X--xin anh ,thả tôi ra,khó-khó thở lắm"



"Đòi về tiếp đi "

Nghiên lúc này dường như không thở được mà chẳng thể làm gì nên bắt đầu rơi nước mắt,cổ cô bị anh ta bóp đến thâm tím tay cũng thế.Lúc này anh ta mới bắt đầu từ từ bỏ ra

"Tôi nói sao cô phải nghe lời đó"

Nghiên lúc này tức giận,uất ức lắm rồi

"anh là cái thá gì"

"Là gì à"

Anh ta đẩy mạnh cô xương giường rồi liền nằm xuống hài tay vòng qua người cô ôm chặt lấy Nghiên, Nghiên nằm trong vòng tay ấu,mặt áp sát vào lồng ngực anh ta, ảnh ta ôm cứng cô không thể cựa quậy được

"Thả ra,thả ra"

"Không dễ"

"Bỏ ra"

Nghiên đấm đấm lên người anh ta nhưng chẳng hề hấn gì

"IM"

Anh ta hét lên đáng sợ,câu nói chứa toàn bộ bao nhiêu sự nguy hiểm của anh ta.Nghiên sợ ngang không nói nữa đành bất lực nằm im

"Có phải ngoan không, nghe lời tôi"

Nghiên không thèm hoài,cứ nằm im khóc lóc đến ướt hết áo ảnh ta rồi ngủ thiếp đi,anh ta thấy vậy vuốt tóc cô rồi cũng ngủ . Đến chiều chiều,Nghiên ngủ dậy liền lập tức thoát khỏi tay tên người đàn ông này

"Gì đấy"

"Thả ra"

"Im,đang ngủ".

"Thả ra"

Phó Thi Kỳ thả luôn, nằm im xem cô làm gì.Nghiên tức giận bước nhanh về phía cửa đóng "Sầm" cửa lại, về phòng của mình.Nghiên vệ sinh cá nhân sạch sẽ ở trong nhà tắm cô dùng tay vỗ lên mặt mình,bất lực nắm đôi bàn tay lại

"Biết bao giờ thoát khỏi đây,"í"