Tổng Tài Cuồng Yêu

Chương 61: Sợ không




Hồng Lưu "Anh này còn đẹp trai,nhà giàu hơn tên Lâm Thường kia á"

Băng Nghiên"Kệ"

Hồng Lưu"Kệ???"

Băng Nghiên "Ừm"

Hồng Lưu "Hazzz,có phúc mà không biết hưởng"

Băng Nghiên "Mày im"

Hồng Lưu "Đó đó lại bắt đầu"

Băng Nghiên "Xía"

Phó Thi Kỳ ở trên chỗ lái xe không quan tâm hai chị em nói gì,đến nơi thì ba người cũng bắt đầu đi vào quán ăn,ăn xong thì đi chơi dạo dạo đường phố.

Đến tầm 8 giờ thì về đến nhà,Nghiên tạm biệt em với mẹ rồi đi về với anh ta.Đang trên đường đi thì Phó Thi Kỳ nhận được cuộc gọi

"Alo, thưa Phó tổng tên Tần kia cần gặp mặt ngài ạ" đó chính là gịong của một tên vệ sĩ thân cận trong giới hắc bang của anh tên là Minh Phi



Phó Thi Kỳ "Biết rồi,kêu hắn ta 2 giờ chiều ngày nay"

Minh Phi"Rõ"

Nói xong hai người cũng tắt máy,thấy mặt anh ta có vẻ tức giận Nghiên tò mò hỏi "Ai vậy"

Phó Thi Kỳ "À ,không cần quan tâm đâu" Nghiên gật gật đầu rồi lẳng lặng ngồi trong xe đến về đến biệt thự.Xe vừa dừng ở trong hầm đỗ xe của anh ta,Nghiên nhanh chóng chạy nhanh vào nhà tắm rửa,vì đây cũng là tháng 5 là mùa hè rồi chạy nhanh lên nhà để tắm không chờ tên kia.

Lên đến phòng cô tắm rửa sạch sẽ bắt đầu học bài

Đến 11 giờ đêm,Nghiên soạn bài mới cùng với bài thảo luận mai lên trình bày trước lớp,Nghiên vươn vai mệt mỏi,đứng dậy đi lấy cốc nước uống,cô có đi qua thư phòng là phòng làm việc của Phó Thi Kỳ vì phòng không chốt hẳn cửa đang hở,thấy bên trong có tiếng người nói ,Nghiên định không quan tâm nhưng vì người bên trong nói to quá, Nghiên đi sát cửa có nghe được một hai câu, cụ thể là

Bảo Nam "Cái lô vũ khí đó tên kia đã phản bội chúng ta tiếp tay cho tên Tần kia thì bây giờ làm sao đây"

Phó Thi Kỳ ngồi bắt chéo chân lên ghế,trên tay cầm ly rượu đỏ lắc qua lắc lại,vẻ mặt điềm tĩnh ,trả lời dứt khoát

"GIẾT"

Nghiên ở ngoài nghe xong đột nhiên giật mình sợ hãi lấy tay che miệng hai mắt tròn xoe, Phó Thi Kỳ từ đâu ng-hoảnh lại thấy cô, thấy vậy Nghiên định nhanh chân rời đi, vừa đi một bước đã bị gọi lại

"Đứng im,vào đây" là giọng của Thi Kỳ kia



Nghiên sợ hãi trong lòng, "'Chết rồi mình đã nghe được những gì của anh ta,anh ta sẽ giết mình" cô đăm chiêu suy nghĩ mãi lấy lý do để tránh anh ta hỏi tội,Nghiên hai tay cứ nắm chặt đứng ngoài cửa không dám bước nửa bước

"Vào đây" anh ta một lần nữa gọi,Nghiên mới từ từ bước từng bước nặng nề,hai tay bấu vào nhau,cúi găm mặt xuống đất đi vào, thấy vậy Bảo Nam nói lại nốt câu với anh ta

"Vậy tôi sẽ chuẩn bị chuyến bay ngày mai cho người"

Phó Thi Kỳ "Được" sau đó anh vẫy tay kí hiệu ra ngoài,Bảo Nam đi ra lặng lẽ khóa phòng lại,Nghiên đi nặng nề những bước đi vào phòng cách xa anh ta 3 mét,cô đứng anh ngồi, Phó Thi Kỳ bỏ cốc rượu trên tay xuống

"Làm gì ngoài đó,muộn rồi không ngủ"

Nghiên vội vàng lắc lắc hai tay "Không có,tôi chỉ là vô tình đi ngang qua chứ không cố ý nghe gì hết"

Phó Thi Kỳ "Hả,nghe gì??"

Lúc này Nghiên mới bất ngờ,tự suy nghĩ sao mình lại nói như vậy, chẳng lẽ anh ta không biết cô nghe.Nhưng thật ra Phó Thi Kỳ đã biết,nói vậy chỉ để trêu chọc cô

Anh ta vẫy vẫy tay "Lại đây"

Nghiên chần chừ,sợ anh ta làm gì đây, mãi mới bước đến

"SỢ KHÔNG"...