Tổng Tài! Da Mặt Anh Quá Dày Rồi!

Tổng Tài! Da Mặt Anh Quá Dày Rồi! - Chương 5: Biệt thự




Trên xe, Mặc Mặc ngồi trong một trạng thái hết sức không thoải mái.Tất nhiên là thế rồi,tay thì bị hắn trói ra phía sau,chân thì bị đè xuống,hỏi còn cách nào mà cựa quậy được.



Hắn nhìn cô với ánh mắt đầy khiêu khích:



-Đại tiểu thư,xem bộ dạng của em bây giờ thật đáng thương nha!



Mặc Mặc quay mặt đi,không thèm nhìn hắn.Nhưng hắn nắm chặt cằm cô quay mặt cô đối diện với mình,gằn giọng nói:



-Em muốn trốn?Đừng mơ! Thử xem em có bao nhiêu bản lĩnh?



-Bỏ cái tay bẩn thỉu của anh ra khỏi mặt tôi!!!



Mặc Mặc nhìn hắn với anh mắt thù hằn.Hắn đe doạ cô?Hừ,tưởng cô sẽ sợ mấy cái thủ đoạn bỉ ổi của hắn chắc.Phùng Mặc Mặc cô đây đã nhượng bộ hắn một lần,nhưng không có lần thứ hai.Cha mẹ cô mà biết con gái bị bắt cóc,chắc chắn hắn sẽ không yên ổn.



Nhưng sao hắn lại tự tin đến vậy? Thế lực của hắn rất lớn đi, ngang tầm cha mẹ cô chẳng hạn...



-Anh nói...anh họ Trịnh?



-Đúng vậy!!!Nhưng tên thường gọi là Vũ Thần. Em có hứng thú? ---Hắn cười với vẻ đầy thích thú, ghé sát lại gần tai cô.



May quá,thì ra hắn không phải tên Trịnh Sở đáng ghét kia. Mặc Mặc trong cái rủi vẫn có cái may a~



-Đừng mơ!!!Chỉ là tôi thấy anh giống họ của cái tên bại hoại kia thôi.



Hắn ồ lên thích thú:



-Tên bại hoại mà em nhắc tới là kẻ nào vậy?



-Hắn ta á!!!Đích thị là một kẻ biến thái.Tên là Trịnh Sở,nghe nói bạn gái và scandal của hắn đếm không xuể.Gia thế rất giàu có,ăn chơi lêu lổng...(văn bản đã được lược đi 1000 từ).



Sau khi kết thúc bài diễn văn của mình,Mặc Mặc hối hận vì mình đã sơ ý kể ra cả vụ bị ép cưới và cô trốn khỏi nhà nữa. Hắn ta dẫu sao cũng chỉ là người dưng, mà cô thì còn bị hắn bắt cóc. Chẳng lẽ cô thích bị ngược.Ai da, không ổn rồi, mau tỉnh táo lại.



Nhìn bộ dạng khổ sở tự trách bản thân của Mặc Mặc, hắn chỉ còn nước lắc đầu bó tay. Không ngờ cô gái này lại đơn thuần đến vậy. Chẳng giống như những gì cô biểu hiện ra bên ngoài. Xem ra cô gái này cần phải được dạy dỗ chu đáo.



-Bao giờ mới tới nơi?---Mặc Mặc lo lắng hỏi. Hắn nói là tới biệt thự nha, phen này cô tiêu rồi.





-Đừng sốt ruột.Sẽ tới ngay thôi.---Hắn đáp lại,mắt đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại nhưng một tay vẫn giữ chặt lấy tay Mặc Mặc.Đã mấy lần,cô cố gỡ tay ra khỏi tay hắn nhưng vô dụng,sức lực giữa phụ nữ và đàn ông có sự chệnh lệch quá lớn.



-Anh có phải vận động viên thể hình không vậy?



-Không! Tôi chỉ là giám đốc điều hành bình thường.



-Vậy sao anh khoẻ vậy? Tay còn rất cơ bắp nữa chứ?



-Em khám phá nhanh thế sao? Vậy thì chẳng bao lâu nữa, toàn bộ cơ thể tôi em biết rõ hơn tôi a~



-Vô sỉ!!!---Mặc Mặc đỏ mặt mắng hắn.Đúng là kẻ không biết xấu hổ.




-Em đang thầm mắng tôi là kẻ không biết xấu hổ trong đầu kìa!!!---Hắn trêu chọc cô.



Mặc Mặc bỗng thấy mình vô dụng.Đến cả suy nghĩ cũng bị hắn đọc được, cô coi như không có tiền đồ đi.



"Két!"Xe bất ngờ phanh lại làm Mặc Mặc mất đà chúi sát đầu vào ngực hắn.Trong giây phút đó, cô ngửi thấy mùi nước hoa Pháp thoảng qua,rất dễ chịu.Cô thoáng đỏ mặt nhưng ngay lập tức lại vùng ra khỏi ngực hắn.Cô thầm mắng chửi trong lòng,tại sao có thể đỏ mặt vì hắn cơ chứ.



Nhận thấy rõ sự xấu hổ của Mặc Mặc, hắn cong cong khoé miệng:



-Em cũng nóng vội quá đi a~



Mặc Mặc bĩu môi,chế giễu:



-Đừng có nằm mơ, tôi thà chết chứ không thèm đụng vào người anh.



Hắn nhún nhún vai,mở cửa xe:



-Tới nơi rồi!!!



Mặc Mặc bị kéo tay ra khỏi xe,bước theo hắn đến một biệt thự phong cách Châu Âu.Quả là một công trình kiến trúc rất đẹp và kì công.Dọc theo lối đi được lát bằng thạch anh là những ngọn đèn cổ, những khóm hoa tường vi toả ra mùi hương dễ chịu.Biệt thự có 3 tầng, tông màu chủ đạo là xám và đen.Mỗi ban công đều có những chậu cây cảnh xanh tốt, được cắt tỉa đẹp mắt.Mặc Mặc quan sát một hồi và thầm đánh giá gia thế chủ nhân của nó.Chắc hẳn anh ta phải giàu có lắm a~.Thực ra, từ trước đến giờ cô đều mơ ước có một căn biệt thự riêng, nhưng cha mẹ cô lại ép buộc cô sống chung với họ,suốt ngày phải sống một cuộc sống thiếu tự do.



-Em định đứng ở đây cả đêm?




Hắn nói với cái người vẫn đứng ngắm say sưa quang cảnh xung quanh.Mặc Mặc giật mình, sực nhớ ra mình đang bị bắt cóc,thế mà cô còn có thì giờ đứng hưởng thụ cảnh đẹp a~.



Nhưng hình như có gì đó sai sai ở đây.Không xong rồi, hắn bắt cô đến biệt thự chắc chắn là có ý đồ đen tối.Sao cô có thể ngây thơ đến vậy được chứ!!!Một người phụ nữ và một người đàn ông qua đêm trong cùng một biệt thự sẽ làm gì thì ai cũng đoán được ngay a~



Nhìn vẻ mặt hoang mang của Mặc Mặc, hắn chỉ còn cách thở dài.Cô gái chết tiệt này lại nghĩ đi đâu vậy! Hắn là ai mà phải đi lợi dụng một cô gái ngây thơ chưa rõ sự đời như thế chứ!!!Đã thế,hắn phải chọc cho cô sợ mới được.



Với một vẻ mặt bỉ ổi hết mức, hắn ghé sát vào tai Mặc Mặc, thổi ra một luồng khí nóng:



-Đêm nay...chỉ có hai chúng ta...



Mặc Mặc giựt giựt khoé miệng định lùi lại thì bị hắn nắm chặt đôi tay.



-Bỏ...bỏ tay tôi ra!Anh muốn làm gì?



-Tôi muốn làm gì...em sẽ biết ngay thôi!!!



Hắn vừa nói vừa mỉm cười tà ác.



Mặc Mặc rùng mình, cảm thấy như có cơn gió lạnh thổi trên đầu. Cô đây là tự dâng mình vào miệng sói nha, nửa đêm nửa hôm đi chung với một người đàn ông biết mặt không đến hai tiếng đồng hồ, lại còn cư nhiên vào biệt thự riêng của người ta. Trớ trêu thay là cô còn có cảm giác tự nguyện ~.~ Là do cái sức hấp dẫn của toà biệt thự kia đi!



Mặc Mặc còn đang tự vấn lương tâm thì đã bị hắn lôi vào trong biệt thự. Khi cánh cửa chính mở ra, cảm nhận đầu tiên của Mặc Mặc chính là...tuyệt. Cách bài trí xa hoa nhưng vẫn toát lên vẻ ấm cúng với bộ ghế sofa màu trắng sữa, bàn uống nước màu cafe và những bức tranh Mặc Mặc từng thấy trong những buổi đấu giá quốc tế và những bình hoa tươi đủ màu sắc. Rèm cửa phòng khách màu xanh đậm, sàn nhà được lát cẩm thạch sáng bóng. Cầu thang dẫn lên trên tầng được làm bằng gỗ với hoa văn tinh xảo.



Mặc Mặc thực sự bị choáng ngợp bởi vẻ sang trọng của căn phòng.Đây chính là kiểu phòng khách mà cô mơ ước nha.Thật là một sự trùng hợp đến lạ kì!!!




-Em thích chứ?Từ nay, nơi này sẽ là nơi ở riêng của chúng ta.



-Tòa biệt thự này của anh?



-Đương nhiên!!!



Oa,là nhà riêng đó nha.Thích quá đi! Mà này,có gì đó sai sai, "chúng ta" có nghĩa là cô và hắn ư?



-Tôi với anh ở chung???




-Thế chẳng lẽ em muốn ở ngoài đường?



-Đừng mơ tôi sẽ ở cùng anh,thả tôi ra,tôi muốn đi về!



-Em đừng quên...rằng em có đi đâu tôi cũng sẽ tìm bằng được.Hơn nữa,bây giờ em đang trốn khỏi nhà,em quên rồi ư?



-Tại sao?Tại sao anh lại bắt ép tôi.Tôi với anh không nợ nần, nếu là do anh căm thù tôi lúc ở quán bar, vậy anh có thể ra tay tàn độc với tôi một lần rồi buông tha cho tôi, như thế không phải sẽ tốt hơn sao?



-Em là ngốc thật hay là giả vờ ngốc vậy, tôi sẽ không bao giờ đánh mắng phụ nữ chân yếu tay mềm như em,tôi có cách giải quyết của tôi.



-Hừ!!! Vậy để xem anh sẽ giải quyết tôi như thế nào.---Mặc Mặc nhếch miệng cười khinh bỉ.Giờ phút này, sự hiếu chiến đã lấn át sự sợ hãi trong cô.



-Em nên nhớ...đừng bao giờ thách thức tôi.



Nói xong,hắn kéo tay cô lên cầu thang.Mặc Mặc cảm thấy cổ tay mình nóng bừng và đau rát.Hắn đang rất tức giận,cô nhận rõ được sự tức giận của hắn trên gương mặt, lời nói cũng như hành động.



Tới trước một căn phòng,hắn mở cửa và đẩy cô vào trong.



-Tôi cho em một đêm suy nghĩ về việc có hay không muốn ở chung với tôi.Nếu sau một ngày không có câu trả lời, đừng trách tôi không nương tay.



Ánh mắt hắn toát ra một sự kiên quyết cùng lạnh lùng.Hắn mạnh tay đóng cửa lại và nói như thế với cô.Khi nghe tiếng khoá cửa, Mặc Mặc chỉ còn biết xả cơn tức giận bằng cách đập cửa và gào thét:



-Khốn kiếp!Mau thả tôi ra.



Nhưng mọi cố gắng cũng vô dụng, đây là loại cửa cách âm,chất liệu rất bền. Dù Mặc Mặc có đập đến sưng tay cũng chả hỏng cửa, dù Mặc Mặc có hét đến lạc giọng cũng chẳng ai nghe thấy.Vậy nên, cô chỉ biết dán lưng vào cán cửa lạnh lẽo mà khóc.Tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này...



Sáng hôm sau, hắn đi đến cửa phòng Mặc Mặc gõ ba tiếng. Đáp lại chỉ là sự im lặng. Hắn cau mày nhìn đồng hồ, đã 9 giờ sáng rồi mà vẫn còn ngủ, hẳn là hôm qua đã khóc mệt đi. Hắn kiên trì gõ thêm hai ba lần nữa, nhưng kết quả vẫn giống như lần đầu, bên trong không có dấu hiệu gì cả.



-Mặc Mặc!!!Em dậy chưa?



-Mặc Mặc!!!Tôi muốn nghe câu trả lời của em.



Gọi mấy lần không thấy cô lên tiếng, hắn sợ rằng cô sẽ suy nghĩ tiêu cực mà làm điều không hay, nên đã vội vàng mở khoá xông vào.Nhưng do luống cuồng, lòng bàn tay hắn lạnh ngắt đầy mồ hôi,mãi mới xỏ được chìa khóa vào.Khi mở cửa ra, một cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn sửng sốt...