Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 127




Bà ta vừa nghe thấy cái gì vậy? Con gái bà ta muốn bà ta nhận tội thay nó?

“Con...con có phải là người không?” Nói xong mấy từ này tim bà ta đau thắt lại.

Cao Nhã Uyên bị mẹ cô ta nhìn chằm chằm đến nỗi cô ta cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng lên, nhưng mà cô ta không muốn ngồi tù, cô ta còn trẻ như vậy nếu cô ta ngồi tù cô ta sẽ chẳng còn gì cả.

Không...

Cô ta quỳ xuống dưới đất, đầu đập mạnh xuống đất, nghe rõ âm thanh đập xuống, từng tiếng từng tiếng một như rót vào tai bà Cao.

“Mẹ! con cầu xin mẹ, bây giờ chỉ có mẹ mới cứu được con thôi, trời tối như vậy người lái xe đó hoàn toàn không nhìn rõ được con trông như thế nào, chiều cao của chúng ta khá tương đồng, cũng khá giống nhau, mẹ thay con nhận tội chắc chắn sẽ không có ai phát hiện được, mẹ..con cầu xin mẹ đó”.

Bà Cao nhìn thấy con gái mình đang đứng trước mặt, bà ngẩn người, nước mắt ứa ra.

Báo ứng đến rồi sao? Lúc đầu đã làm ra một số chuyện xấu xa, cho nên bây giờ báo ứng đến rồi sao?

Bà ta cười nhạt, nhìn con gái ở dưới đất cúi người đỡ cô ta đứng dậy.

Đặt tay lên mặt cô ta, chỗ bị đánh vẫn còn hằn vết đỏ, khuôn mặt này thật giống với bà ta, rất đẹp, đẹp đến mức làm người khác đau lòng, có lẽ...

Bàn tay bà Cao dường như chạm được vào trái tim của cô ta, chỗ này sao lại tối quá vậy? Cũng là kế thừa từ bà ta sao? Năm đó, bà ta đối với người kia cũng tàn nhẫn như vậy.

Haha...báo ứng, báo ứng.

Cao Nhã Uyên không thấy mẹ mình có phản ứng gì, cô ta hoang mang một lúc, rồi ngồi sụp xuống trên nền đất lạnh.

Lúc này, ngoài phòng khách đột nhiên có chuông điện thoại video chuyền tới.

Bà Cao bối rối đứng dậy, chạy ra và ấn nút trả lời.

“Xin chào, chúng tôi từ cục công an đến, vừa nãy có người chạy đến báo án nói rằng có ai đó đã cố tình giết người, anh ta nhìn thấy nghi phạm chạy vào nhà bà, mời bà mở cửa.

Cao Nhã Uyên đang ngồi dưới đất, ánh mắt trở nên đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa, lắc đầu một cách tuyệt vọng.

Bà Cao điềm tĩnh đáp lại: “Đồng chí cảnh sát đợi tôi một chút, tôi gọi người ra mở cửa”

Bên này, bà nhanh chóng kéo Cao Nhã Uyên đứng dậy, lôi cô ta vào phòng.

“Mẹ” Cao Nhã Uyên không dám nhìn bà ta.

“Con vẫn còn choáng à, mau cởi quần áo ra đổi cho mẹ” Bà ta một bên nói, một bên lấy chiếc lược trên bàn trang điểm vén mái tóc buộc lên chải lại vài lần. Nhanh chóng thay đổi quần áo cho Cao Nhã Uyên.

"Me."

“Một lúc nữa con nói với cảnh sát, nói con với anh trai cãi nhau rồi chạy ra ngoài, con biết chưa?” Nói xong bà Cao quay người đi ra cửa.

Cao Nhã Uyên cũng đi theo phía sau bà ta: “Mẹ ơi, con không phải là người nữa rồi, con xin lỗi mẹ”

Lời xin lỗi của của cô ta làm bà Cao thoảng nở một nụ cười nhạt, bà vỗ nhẹ vào bàn tay của cô ta: “Con cái không dạy dỗ được, là lỗi của bậc làm cha mẹ, là mẹ không dạy được con thành người tốt, mẹ đáng đời”

Nói xong, bà kéo bà tay ở trên eo mình của Cao Nhã Uyên xuống, đứng thẳng lưng bước ra cửa, đi được vài bước bà quay lại nhìn Cao Nhã Uyên: “Con à, mẹ hy vọng sau này con có thể chăm sóc tốt cho bản thân”.

Có lẽ một tiếng “Con” này đã khiến cho Cao Nhã Uyên nhận thức được sự bất hiếu của cô ta, cô ta bước tới và ôm người mẹ vĩ đại của mình, "Mẹ, không con sẽ đi con không muốn mẹ nhận tội thay nữa, mẹ đưa quần áo cho con" Cô ta nói rồi kéo áo khoác của bà Cao. Cô ta muốn đổi lại quần áo.

Bà Cao nắm lấy tay cô ta: “Nếu có thể dùng mẹ để đổi lấy sự lương thiện của con, Nhã Uyên! Mẹ đồng ý, con mau đi xem anh con sao rồi đi, cả đời này chúng ta đều nợ anh con, còn nữa con hãy chăm sóc ba con thật tốt nhé”

Vừa nói xong thì cánh cửa bên ngoài bị đẩy ra.

Mấy người cảnh sát mặc cảnh phục bước vào trong.

Bà Cao dơ hai tay ra: “Là tôi đẩy nó, các người hãy bắt tôi đi”

“Mẹ.” Tiếng gọi được thốt ra từ miệng Cao Nhã Uyên, nhưng cuối cùng cô ta chỉ cúi đầu cho đến khi bà ta bị dẫn đi rồi cô ta mới ngẩng đầu lên.

Lúc đuổi theo thì bà Cao đã ngồi lên xe cảnh sát rồi.

Cô ta hoảng sợ, đột nhiên, cô ta nhớ đến Cao Sơn, đúng rồi nếu như Cao Sơn không sao vậy thì mẹ cũng sẽ không sao.