“Ninh Nhất Phàm, anh đừng hỏi nữa, dìu tôi đi xuống” Có những việc, thực sự là chính bản thân cô cũng không cách nào giải thích được.
“Rốt cuộc là em bị làm sao vậy?” Ninh Nhất Phàm nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán cô, yết hầu chuyển động, giọng nói có chút khàn khàn.
Nhưng Thẩm Ngọc Lam thì lại chỉ lắc đầu, một tay bám vào Ninh Nhất Phàm, một tay bám vào thân cây, đi xuống phía dưới.
Ninh Nhất Phàm rủ mắt xuống, ánh mắt sâu xa liếc nhìn cô một cái, vươn tay ra, đem cả người cô ôm vào trong lòng.
Hai người không ai nói gì, dần dần, không nghe thấy tiếng xe ôtô chạy bên đường nữa, xung quay chỉ có tiếng gió, lúc này đã vào đông rồi, gió thổi đến, trên mặt có chút nhoi nhói.
Áo khoác lông của Thẩm Ngọc Lan bị mắc kẹt vào cây rách hết rồi, trên mặt cũng bị lá cây sắc bén sượt vào mặt có vài vết máu, cô quay đầu lại nhìn Ninh Nhất Phàm, phát hiện ra bởi vì vẫn luôn cúi xuống để bảo vệ bản thân, nên tình hình của anh còn nghiêm trọng hơn cả cô, trong lòng có chút tự trách, nhưng nhiều hơn chính là sự ấm áp.
Anh thậm chí còn chưa tìm hiểu rõ ràng, tại sao cô lại làm như vậy, mà vẫn lựa chọn không lên tiếng đi cùng cô, bảo vệ cô.
Bỗng chốc, đôi mắt lại đỏ lên.
“Chỗ anh, có tìm thấy người không?” Lúc này, phía trước không xa, có người gọi một tiếng, Thẩm Ngọc Lam hoàn hồn lại, liền nhìn thấy đội tìm kiếm ở phía trước, bước chân vô thức bước nhanh hơn.
Ninh Nhất Phàm chỉ quay đầu lại, thâm sâu nhìn cô một cái, đem hết sự vội vã trên mặt cô thu lại vào trong mắt, trong lòng thấy đau đớn, thậm chí còn nổi lên sự ghen ghét với người đàn ông kia, anh đột nhiên nghĩ rằng, nếu như có một ngày mình xảy ra chuyện rồi, liệu cô có phải cũng sẽ không màng đến bản thân, cũng sẽ gấp gáp đến mạng cũng không cần như vậy hay không?
“Đội trưởng, sương mù dày quá, núi này lại sâu như vậy, cứ tìm không có mục đích như thế này, thì cho dù có tìm được, sợ rằng...” Người được gọi là đội trưởng kia liếc nhìn anh ta một cái.
“Biết thời gian gấp gáp, mà vẫn còn ở đây nói nhảm được?” Ngẩng đầu nhìn về phía trước: “Mấy người các cậu tìm bên kia, bị rơi xuống, có lẽ sẽ không chênh lệch hướng nhiều đầu” Đội trưởng có căn cứ chỉ huy mọi người.
Ninh Nhất Phàm đi về phía trước một bước, đội trưởng nhìn thấy anh, rõ ràng rất kinh ngạc, tiến về phía đó: “Cậu Ninh, sao anh lại xuống dưới này, núi này trơn dốc lắm, anh nhanh chóng đi lên đi, có tin tức, tôi sẽ lập tức báo cho anh”
Quay người, nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam được Ninh Nhất Phàm ôm ở trong lòng, cả người nhếch nhác thảm hại, không cần nói, cũng biết người rơi xuống dưới núi này, có lẽ là một người rất quan trọng đối với cô ấy, lại nhìn thấy Ninh Nhất Phàm che chở như vậy, có lẽ chính là cô cả nhà họ Cao rồi.
“Cô Cao, đèn pin này cho cô một cái, con đường này không dễ đi, cô nhớ chú ý dưới chân”
Thẩm Ngọc Lam vừa nghe anh ta gọi mình là cô Cao, biết rằng anh ta hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích gì nhiều.
Ninh Nhất Phàm cũng không trả lời anh ta, đội trường kia cũng là người có mắt nhìn, liền ý thức được mà rời đi.
Thẩm Ngọc Lam thấy đội trưởng rời đi rồi, đột nhiên nhắm mắt lại, sau đó quay người, đi về phía bên phải, bên đó không có đường đi, nhiều năm không ai đi vào đó, có dại mọc dài đến đầu gối, cành cây vươn ra khắp mọi nơi, Ninh Nhất Phàm dùng hai tay thay cô dẹp lại một phần, nhưng, quần của cô đều bị gai bên trong chọc rách hết ra rồi, trên mặt, trên cổ, trên tay, tất cả những nơi lộ ra bên ngoài, đều bị thương hết.