“Sao thế, không muốn tuân theo sắp xếp?”
“Vừa xấu, vừa già, vừa nhạt, làm gì có tư cách ăn cơm cùng ông chủ, không phải rất mất mặt sao?” Nghĩ lại lúc trước Ninh Thiên Vũ giới thiệu bạn trai cho cô, những lời kích động cô, cô đã muốn phát hỏa ngay tại chỗ.
“.. Ninh Nhất Phàm ngồi trong xe vuốt trán, đứa trẻ này không phải muốn chống đối ba nó chứ.
“Ngọc Lam, tôi nhớ em”
Ngọc Lam, tôi nhớ em… Câu nói này không ngừng lặp lại trong đầu Thẩm Ngọc Lam, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Nhớ tôi? Anh đã hôn người ta rồi… không có chút nguyên tắc gì cả, ai tin?”
“Đấy chỉ là tình cảm của anh trai dành cho em gái mà thôi. Tôi đảm bảo, cũng là lần cuối cùng”
Thẩm Ngọc Lam cười với màn hình điện thoại, nút thắt trong lòng cuối cùng cũng được gỡ, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, tin nhắn của quản lý Lâm gửi đến, nói rằng có vài người mẫu muốn chụp ảnh chân dung, bảo cô lên tầng để phụ giúp trang điểm “Ông chủ, phải làm việc rồi, gặp lại vào buổi t cũng trực tiếp ngắt điện thoại nhét lại vào túi.
Theo thông lệ, chụp chân dung đều được sắp xếp ở tầng mười sáu của công ty. Vì vậy Thẩm Ngọc Lam không hỏi nhiều mà đi thẳng lên đó.
Mở cửa ra, không thấy người mẫu mà chỉ thấy quản lý Lâm ở bên trong.
Sắc mặt Thẩm Ngọc Lam thay đổi. Cô cau mày, nghỉ ngờ nhìn quản lý Lâm: “Quản lý Lâm, không phải nói có người mẫu chụp ảnh chân dung sao?”
Quản lý Lâm ngồi trên, sau khi nghe được lời nói của Thẩm Ngọc Lam, ông ta chậm rãi nhếch khóe miệng, cười với cô: “Ngọc Lam, qua đây ngồi xuống” Ông ta võ nhẹ vào chiếc ghế bên cạnh.
Ông ta vừa dứt lời, Thẩm Ngọc Lam nhận thấy có điều bất ổn, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Nếu như quản lý Lâm không có chuyện gì, vậy thì tôi xin ra ngoài trước” Nói xong cô xoay người, bước nhanh ra phía cửa.
“Cạch” Cô nghe thấy tiếng khóa cửa, tay không khỏi siết chặt lại.
“Ngọc Lam, cô không cần căng thẳng, tôi muốn tìm cô để thương lượng một chút, cô có thể không thôi việc được không?” . Truyện Cổ Đại
“Không cần, trong lòng tôi đã quyết” Cô dứt khoát từ chối.
Ánh mắt quản lý Lâm đột nhiên lạnh lùng, soạt một tiếng, ông ta đứng dậy, đi đến chỗ của Thẩm Ngọc Lam.
*Cô xem công việc bây giờ tìm khó như vậy, SK cho cô đãi ngộ cũng không thấp, cô không thế suy nghĩ thêm sao?” Quản lý Lâm nói, mấy ngón tay mập mạp của ông ta đặt lên mu bàn tay của Thẩm Ngọc Lan, sau đó nắm chặt: “Cô ở lại, tôi sẽ tăng lên một phần ba lương cho cô, thế nào?”
Thẩm Ngọc Lam cố gắng rút tay ra, nhưng sau mấy lần vẫn không rút ra được.
Cô nhíu mày: “Quản lý Lâm, ý tốt của ông tôi xin nhận. Nếu ông không còn gì dặn dò vậy tôi xuống lầu trước” Nói xong cô lùi lại, muốn rút bàn tay đang bị ông ta nắm chặt.
Chỉ có điều, khi bàn tay còn lại của cô muốn vịn vào phía sau thì chỉ có khoảng không, vì vậy cả người cô mất trọng tâm, ngã xuống đất.
Tuy nhiên, mặc dù đã chịu buông tay cô, nhưng quản lý Lâm lại nhân cơ hội đó bổ nhào lên người cô.
Thẩm Ngọc Lam trợn tròn mắt, cảm giác như máu toàn thân đột nhiên đồn lên não.
Cô vùng vẫy trên mặt đất cố gắng đẩy quản lý Lâm ra. Nhưng người đàn ông này quá béo, cô hoàn toàn không thể xê dịch được ông ta.