“Nếu em còn chưa hài lòng, anh có thể…”
“Đừng, thế là đủ rồi” Thẩm Ngọc Lam cắt ngang lời nói của anh, với cách làm như vậy, xem như đã chặn đường làm một người đàn ông của ông ta rồi, cả đời ông ta sẽ nhớ rất kỹ.
Mặc dù cảm thấy Ninh Nhất Phàm thủ đoạn ngoan độc, nhưng không thể phủ nhận đây là cách tốt nhất để phòng ngừa tai hoạ sau này.
“Tiền này, em không cần, anh tìm thời gian thích hợp trả lại đi” Nếu anh ta đã nhận được trừng phạt thích đáng vậy là đủ rồi, tiền này cô cầm cũng không có ý nghĩa.
Anh dáng cao ngất đứng thẳng nhìn chỉ phiếu trên tay Thẩm Ngọc.
Lam cười nhạt: “Còn thương hại anh ta làm gì? Trừng phạt này là anh ta nên nhận”
Thấy anh cũng không có ý định cầm lấy chỉ phiếu, Thẩm Ngọc Lam ngẩn ra một lúc, cầm lấy chỉ phiếu trước mặt Ninh Nhất Phàm xé nát vụn, vứt vào thùng rác bên cạnh, từ đầu đến cuối mặt không đổi sắc, biểu tình bình tĩnh thong dong khóe miệng hơi hơi cong lên.
Chỉ là chút tiên bồi thường cho cô cũng không nhận, mặc dù số tiền này đối với cô mà nói là một số tiền rất lớn.
Ninh Nhất Phàm nghiêng đầu nhìn cô, tay vòng qua eo ôm lại, “Cũng tốt chỉ cần em vui vẻ là được, đi thôi chúng ta về nhà”
Lúc này, có người từ bên ngoài tiến vào, đem hành lý của Thẩm Ngọc Lam ra ngoài.
Mà Ninh Nhất Phàm vẫn còn đang ôm eo Thẩm Ngọc Lam cứ như: vậy đi, biểu tình không có gì là không ốn, Thẩm Ngọc Lam trong lòng ấm áp.
“Chờ đã, hay anh xuống dưới lầu trước đợi em” Đi tới cửa, Thẩm Ngọc Lam đột nhiên thoát khỏi lông ngực anh, đàng hoàng đứng sang bên cạnh.
Ninh Nhất Phàm nhíu mày, “Có ý tứ gì “Làm gì có người thứ ba nào không biết xấu hố như vậy!” cô chậm rãi nói, Ninh Nhất Phàm lại là khó được khóe miệng nâng lên, giơ tay búng nhẹ vào trán Ngọc Lam “Người thứ ba cái gì không được nói bậy bại”
“Tổng giám đốc Cao hiện tại vẫn còn là vị hôn thê của anh em không phải người thứ ba thì là cái gì?” Ninh Nhất Phàm cúi xuống, tầm mắt dừng trên mặt Thẩm Ngọc Lam nhẹ gật đầu, “Hai ngày nữa anh sẽ để Liễu Tư sắp xếp họp báo chính thức công bố cùng cô ta giải trừ hôn ước” Thẩm Ngọc Lam hơi ngẩn người ngẩng đầu mày nhíu lại nhìn Ninh Nhất Phàm: “Cô ấy đồng ý?” Ninh Nhất Phàm gật đầu, “Cô ấy nghe nói em xảy ra chuyện liền muốn tới bệnh viện thăm, thấy em còn chưa tỉnh nên đã đi rồi” Thăm cô? Thẩm Ngọc Lam nhíu mày, một người rắp tâm dồn cô vào chỗ chết sẽ tốt bụng tới thăm cô? Trước kia cô tin, hiện tại cô không những không tin, ngược lại mơ hồ có cảm giác bất an từ từ xâm chiếm tâm trí. Cô ngẩng đầu nhìn Ninh Nhất Phàm trong lòng có chút do dự muốn nói lại thôi. Cô ta là ân nhân cứu mạng của anh, cùng anh chung sống suốt mười mấy năm cho dù tình cảm của anh dành cho Cao Nhã Uyên không phải tình yêu, thì từ những cử chỉ hành động chăm sóc những nụ cười dịu dàng có thể nhìn ra được trong lòng Ninh Nhất Phàm cô ta vẫn chiếm một vị trí quan trọng. Cho nên, cô cũng không tính ở trước mặt Ninh Nhất Phàm nói Cao. Nhã Uyên không tốt, cô cũng không làm được chuyện nói xấu sau lưng người khác Cao Nhã Uyên tốt hay xấu cô không định chính mình nói cho Ninh Nhất Phàm biết làm như vậy anh sẽ không tin tưởng. Nhưng, muốn cô cảm ơn một người đã từng có ý định dồn mình vào chỗ chết cô thật sự làm không được.
Cho nên, cuối cùng, chỉ nhàn nhạt cười.
Liễu Tự nhìn thấy cô, xuống xe đi tới giúp cô mở cửa xe băng ghế ngồi phía sau Thẩm Ngọc Lam có chút sửng sốt, nhìn Liễu Tự, cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh: “Liễu Tự, cảm ơn anh!” Thẩm Ngọc.
Lam nói xong, nhìn Liễu Tự nở nụ cười ngọt ngào.
“Cảm ơn thì cảm ơn, em còn nhìn tên đó mỉm cười sáng lạn như vậy làm gì chứ?”
Ách…
Không khí trong xe trở nên vô cùng quỷ dị.