Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 177




Đầu tiên Ninh Nhất Phàm ngẩn người, ngay sau đó lập tức dời tâm mắt rơi vào bên hông Liễu Tự: “Vậy mấy thứ trong điện thoại của cậu thì sao?”

“Làm sao? Ăn bánh vẽ, tự mình giải tỏa cũng không được sao?”

Liễu Tự đáp lại theo bản xạ.

Ninh Nhất Phàm gật đầu như có điều suy nghĩ, sau đó tiến lên một bước vỗ vai Liễu Tự một cái: “Không sai, đã là anh em thì có thể đồng cam cộng khổ”

Sau khi nói xong, anh đi về phía cửa, kéo cửa phòng ra, một bóng người lập tức ngã vào.

Anh đưa tay đỡ bóng người đó, Ninh Nhất Phàm thầm than một tiếng, búng lên trán cô một cái: “Lần này em có thể gọi anh là anh được chưa?”

Làm sao Ninh Vân Triết có thể không biết Ninh Nhất Phàm đang nói cái gì. Năm đó, cô cho rằng Liễu Tự phản bội mình cho nên đã đổ hết mọi tội lỗi lên trên đầu Ninh Nhất Phàm. Cô nói rắng tại anh bảo.

Liễu Tự về nước cho nên anh ta mới có thể trở nên như vậy.

Thậm chí là đã nhiều năm như vậy rồi nhưng cô cũng không hề để ý đến Ninh Nhất Phàm, cũng không gọi anh là anh trai Cho dù là lần này trở về nước, cô cũng không thèm về biệt thự của nhà họ Ninh lấy một lần.

Lúc ba người đi ra, bố Ninh và mẹ Ninh cùng với Ninh Thiên Vũ đã ngồi vào bàn ăn. Thấy bọn họ ra ngoài, mẹ Ninh vội vàng cất lời: “Liễu Tự, mau tới đây ngồi đi”

“Mẹ, có phải là con rể của mẹ đâu? Sao lại quên con gái đi rồi?”

“Con bé này, nói bậy bạ gì đó? Mẹ xem Liễu Tự là khách tới nhà, đừng có nói bậy bạ”

Liễu Tự gật đầu với mẹ Ninh: “Cảm ơn dì, dì cũng ngồi đi ạ”

Có thể nhìn ra, mẹ Ninh có ấn tượng rất tốt đối với Liễu Tự. Sau khi thấy hai đứa quay lại với nhau, bà ấy vui đến mức cười không khép miệng.

Suốt bữa cơm, bà ấy liên tục gắp thức ăn cho Liễu Tự.

Ngay cả Thiên Vũ mà ngày thường bà ấy xem như bảo bối cũng bị lạnh nhại “Bà nội, có phải chú Liễu quan trọng hơn cục cưng không?” Dù sao thì Ninh Thiên Vũ cũng là con nít, cậu bé sẽ cảm thấy ghen ty, nhìn thấy mẹ Ninh chỉ nhiệt tình đối với Liễu Tự nên lập tức mở miệng.

Nhưng mẹ Ninh lại che miệng cười bà ấy vội vàng đứng dậy gắp thức ăn rồi lại múc canh cho Ninh Thiên Vũ, nói: “Cháu trai ngốc, đối với bà nội, cháu là bảo bối quý giá nhất”

Hiển nhiên là Thiên Vũ rất hưởng thụ đối với lời này, mới vừa rồi mặt mũi còn u ám, trong chốc lát đã cười tươi như hoa.

Ninh Vân Triết vốn định gắp thức ăn, sau khi tâm mắt nhìn thấy nụ cười của Ninh Thiên Vũ, đôi đũa trong tay cô “keng” một tiếng rơi xuống chiếc bàn cẩm thạch, phát ra một tiếng vang giòn tan.

Những người vùi đầu ăn cơm đều bị cô thu hút sự chú ý, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Ninh Vân Triết nhìn chăm chắm vào Ninh Thiên Vũ.

Cô cau mày như thể như đang suy nghĩ chuyện gì, ngay cả đũa của mình bị rớt mà cũng không phát hiện.

Chẳng trách cô cảm thấy nụ cười của cô gái ở bệnh viện lại quen mắt như vậy, hoá ra là bởi vì Ninh Thiên Vũ.

Tuy nói mấy năm nay cô không gặp anh trai của cô, nhưng cô cực kỳ yêu thương đứa cháu trai nhỏ này.

Ngoại trừ gọi điện video, cô còn thường xuyên gửi quà tặng cho cậu bé.

Trong khoảng thời gian đó, cô còn bắt mẹ mình đưa Ninh Thiên Vũ ra nước ngoài để chơi với cô mấy lần.

“Em là gì vậy?” Ninh Nhất Phàm nhìn thấy cô ngây ngốc, bèn lên tiếng hỏi.

Bố Ninh “khụ” một tiếng Lúc này Ninh Vân Triết mới lấy lại tinh thần. Cô nghiêng đầu nhìn Ninh Nhất Phàm, lúc đang định nói gì đó thì thoại ở bên cạnh reo lên, cô nhanh chóng bắt máy.

Không biết đối phương đã nói cái Ì, biểu cảm của cô bỗng trở nên nghiêm túc.

“Alo… được. Tôi lập tức tới ngay, bảo kho máu chuẩn bị máu dự phòng… Đúng… Được, chuẩn bị đưa vào phòng sinh” Cô vừa nói vừa đứng lên đi tới ghế sa lông cầm lấy túi xách, tiếp theo cô lập tức đi ra ngoài, thậm chí còn không kịp chào hỏi mọi người.

Liễu Tự cũng đứng dậy theo, anh đi theo gọi với lên: “Anh đưa em đi”

Ninh Vân Triết “ừ” một tiếng, rồi hai người một trước một sau ra khỏi nhà họ Ninh.

Trong phòng bệnh, bác sĩ nữ đang khám cho Diệp Lâm.

“Xin mời đàn ông tránh mặt”

Từ đầu đến cuối kiểm tra cũng chỉ mất năm phút, thế nhưng Sở Tịnh Khuynh lại có cảm giác như mình đã chờ đợi lâu như một thế kỷ…

Lúc cửa mở ra, anh ta gần như là xông thẳng vào.

“Sao rồi?”

“Cô ấy sinh con lần thứ hai, rõ ràng là tử cung đã nở rộng hơn so với lần đầu tiên, bây giờ đã nở rộng khoảng ba ngón tay rồi. Chúng tôi phải đi chuẩn bị trước, phải đưa cô ấy vào phòng sinh ngay lập tức”

Bác sĩ lớn tuổi nói chuyện rất chậm, nhưng lại nhíu chặt lông mày. Có ‘thể thấy tình trạng của Diệp Lâm cũng không tốt lắm.