Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc: Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 86






Dường như biết cô sẽ hỏi vấn đề này, Sở Tịnh Khuynh nhún vai: “Liên tưởng được rồi thì sao chứ? Trên thế giới này chỉ có mình tôi biết, còn cô, là ai chứ?”

Sở Tịnh Khuynh nói đến đây, trên mặt lộ vẻ tươi cười cực kỳ đắc ý, tưởng tượng đến trên thế giới này chỉ có mình anh ta có thể thưởng thức được người phụ nữ xinh đẹp này, nhiều năm nhớ nhung như vậy, dường như lúc này một phút cũng cảm thấy đáng giá.

“Diệp Lâm, cô cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ hủy hôn rồi sẽ mang cô ra nước ngoài, đến một nơi mà không ai quen biết chúng ta, được không?”

Cho anh ta một chút thời gian sao, Thẩm Ngọc Lam đột nhiên nghĩ tới Ninh Nhất Phàm cũng từng nói với cô như vậy, nhất thời cảm thấy bản thân đi đâu, cũng có cảm giác mình chính là Tiểu tam, lẽ nào cô vốn dĩ là Tiểu tam sao?

Cười lạnh một tiếng: “Tịnh Khuynh, tôi đã sinh con rồi, không xứng với cậu đâu”.

Sở Tịnh Khuynh gật đầu: “Yên tâm, tôi biết vì sao lại có Ninh Thiên Vũ, tôi sẽ không để ý đầu”

Nhìn anh ta, Thẩm Ngọc Lam có chút bất đắc dĩ, cô vốn dĩ còn muốn nói, cô và Ninh Nhất Phàm đã không còn trong sạch nữa, định mở miệng nói ra nhưng cuối cùng lại nói: “Cậu biết anh họ cậu thích tôi mà!”

“Vậy thì sao chứ? Bây giờ tình hình của tôi tốt hơn anh ấy nhiều, Ngọc Lam, chị dâu tôi đã cứu anh họ, mặc dù giữa họ không có tình yêu nhưng chị dâu tôi thích anh ấy, cô cảm thấy chị ấy có thể từ bỏ anh họ sao?”

Anh ta dùng một chút, lại nói tiếp: “Hơn nữa, nếu anh họ tôi thực sự vì cô mà cùng với chị dâu từ hôn, vậy thì cả cuộc đời này trong lòng anh ấy, vẫn sẽ có hình bóng của chị dâu. Cô có thể dễ dàng tha thứ cho anh ấy không?”

Cổ họng Thẩm Ngọc Lam đắng chát, giờ khắc này có đúng là tìm không được lời nào đáp trả Sở Tịnh. Khuynh, bởi vì những gì anh ta nói đều là sự thật, cũng là điều mà cô luôn muốn trốn tránh.

“Tịnh Khuynh, tôi với cậu không có khả năng cho nên cậu đừng nói nữa” Lúc nói ra câu này, trong lòng Thẩm Ngọc Lam cảm thấy chua xót.

Sở Tịnh Khuynh nghe vậy, bước tới đưa hai tay nắm lấy hai cánh tay cô: “Cho nên, Ngọc Lam, cô theo tôi được không? Tôi và người phụ nữ kia quen nhau qua mai mối thôi, bọn tôi không có tình cảm, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể chia tay cô ta trong vài phút, cô theo tôi được không?”.

Giọng điệu của anh ta vô cùng tha thiết, Thẩm Ngọc Lam an ủi: “Tịnh Khuynh, lúc đó chúng ta vẫn còn nhỏ, tình cảm khi đó không được xem là tình yêu, cậu lý trí một chút được không?”

Cô muốn thuyết phục Sở Tịnh Khuynh. “Không phải là tình yêu, tôi hiểu rõ hơn ai hết, tại sao cô lại không hỏi tôi, tại sao tôi đến chỗ đó học?”

Thẩm Ngọc Lam gật đầu, quả thực cô cũng nghi hoặc, với gia cảnh nhà anh ta, không có lý do nào để anh ta phải đến một thành phố nhỏ như quê cô chỉ để đi học được?

Cả người Sở Tịnh Khuynh tựa vào xe, khóe miệng hơi nhếch lên: “Năm đó, trong kỳ nghỉ hè của năm nhất cấp ba, tôi cùng vài người bạn đi bên kia du lịch, mọi người hẹn nhau ngày hôm sau dậy sớm leo lên núi ngắm mặt trời mọc. Ngày đó, cô đang hái hoa Sơn Trà, bọn tôi bị lạc đường, hỏi đường cô, cô mặc một chiếc đầm màu trắng, tóc dài, áo choàng, lúc ngoảnh đầu lại nhìn bọn tôi còn mỉm cười, hỏi bọn tôi có chuyện gì sao? Ngọc Lam, chính là cái liếc mắt đó đã làm tôi yêu cô mất rồi, tôi lớn từng đấy rồi, lần đầu tiên. cảm giác được trái tim đập loạn nhịp là như thế nào.”

Thẩm Ngọc Lam ngớ người, cô chưa bao giờ nghĩ tới Sở

chapter content