Tổng Tài Đại Nhân Hãy Đợi Đấy!

Chương 14: Có anh đây




Hân Nghiên lờ mờ tỉnh lại, cô thấy mình bị trói chặt ngồi đằng sau xe, miệng bị dán chặt bằng băng keo.

Thấy người đằng trước đang lái xe với tốc độ cực nhanh, cô ngồi đằng sau không ngừng dẫy dụa để lới lỏng dây trói.

Người bị kín mặt kia nhìn qua gương chiếu hậu thấy Hân Nghiên đã tỉnh dậy trước so với dự tính

" Bọn lừa đảo dám bán thuốc đểu cho tao"

Người đó lại đạp mạnh chân ga, tốc độ của chiếc xe bây giờ rất nhanh

Hân Nghiên dẫy dụa, nhìn xung quanh xe có vật gì sắc nhọn không

Người kia thấy vậy phanh gấp một cái làm cho Hân Nghiên đang ngồi bị đập đầu vào ghế đằng trước

" Cô ngoan ngoãn yên phận đi đừng làm tôi bực lên"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đôi đồng tử của Hân Nghiên mở to ra , không thể nào là cô ta được, miệng bị bịt lên cô kêu lên

" Ưm ư ư"

Người kia bực mình quát lên

" Im đi cô cái quái gì chứ, đừng làm tôi điên lên tôi không đảm bảo rằng sẽ để cô lành lặn đâu"

Hân Nghiên im lặng lại, cô không kêu nữa trong đầu cô đang suy tính điều gì đó.

Người kia lái xe thấy đường đằng trước đang bị phong tỏa, cảnh sát đang lục soát kiểm tra từng xe một. Hắn trột dạ quay xe đi bằng con đường khác

Thấy xe đằng trước quay đầu bỏ chạy, cảnh sát cho xe đuổi theo sau. Họ gọi báo lại cho Tử Đằng

" Diệp thiếu chúng tôi thấy một chiếc xe rất khả nghi vừa quay đầu xe bỏ chạy, cũng rất giống với những gì ngài mô tả"

Tử Đằng vội quay xe lại đi đường vòng khác của con đường này

" Được, các người cho người bám sát theo sau chiếc xe đó"

Đường này cũng bị tắc đường, hắn ta chửi thề

" Chết tiệt sao lại tắc đường vào giờ này chứ"

Hắn ta lại nhìn vào gương chiếu hậu, đằng sau không thấy Hân Nghiên ngồi trên ghế nữa, liền vội quay lại.

Thấy người thần bí kia đang quay lại Hân Nghiên nhân cơ hội húc đầu vào người kia một cái, người đó đau đớn ôm lấy mặt mình

" Aaaa con đàn bà chết tiệt này tao phải giết mày"

Vô lăng không ai điều khiển, chiếc xe ngay lập tức lao vào cột điện ven đường

* Rầm

Đầu xe đâm sầm vào cột điện

Hân Nghiên nằm bất động trong xe, còn người kia lọ mọ bò ra khỏi xe



" Mày đợi đấy tao sẽ tìm mọi cách để mày sống không bằng chết"

Nói rồi người đó mình đầy thương tích rời đi, để lại Hân Nghiên trong chiếc xe. Hắn còn châm mồi lửa lên

Vì đâm quá mạnh vào cột điện chiếc xe có dấu hiệu rò rỉ xăng

Tong tong * từng giọt xăng một nhỏ xuống mặt đường

Hân Nghiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, người bị chói chặt cô vẫn gắng gượng bò ra khỏi chiếc xe, nhưng cánh cửa lại bị kẹt làm thế nào cũng không mở ra được. Lửa đang dần cháy một to hơn

Vết thương cũ ở bụng cô lại bị rách ra, đau đớn cùng với tuyệt vọng ánh mắt Hân Nghiên dần dần mờ đi, một lần nữa cô lại rơi vào hôn mê

Một tiếng động mạnh làm cánh cửa bị mở ra, có một ai đó đã bế Hân Nghiên lên rời khỏi chiếc xe đó trong cơn hôn mê cô vẫn nghe được người đó gọi tên mình

" Hân Nghiên, em không sao rồi có tôi ở đây rồi"

Tích tắc thêm một chút chiếc xe bốc cháy lớn dẫn đến vụ nổ gây chấn động vùng ngoại ô.

Y Na và Tuấn Lãng đến nơi thấy chiếc xe nổ không ra dạng, đang cháy bốc khói đen xì

Y Na như sụp đổ, cô ấy ngã khụy xuống đất nước mắt lã chã

" Tất cả là tại mình huhu"

Tuấn Lãng thấy vậy vội đỡ Y Na dậy, cậu ta ôm Y Na vào lòng, xoa xoa lưng cô ấy

" Không phải lỗi do cậu đâu đừng tự trách bản thân mình nữa"

Y Na rúc vào lòng Tuấn Lãng khóc to hơn.

Đám cháy thu hút rất nhiều người đến đó xem, cảnh sát mau chóng gọi đội cứu hộ đến dập lửa, một trong số cảnh sát ở đó thấy hai người họ ôm ôm ấp ấp nhau khóc lóc liền đi đến hỏi

" Hai người khóc lóc cái gì ở đây vậy, có ai bị thiệt mạng đâu"

Một câu nói thẳng thừng làm vỡ tâm trạng đau buồn, Y Na vội đẩy Tuấn Lãng ra

" Nhưng mà có người trong đó mà"

Người cảnh sát kia lên tiếng

" Có phải cô gái có mái tóc đen dài mặc đồ bệnh nhân không, cô ấy được đưa đi đến bệnh viện rồi"

Y Na mừng rỡ vội vàng hỏi xem Hân Nghiên ở bệnh viện nào

Tuấn Lãng dùng ánh mắt kì thị nhìn người cảnh sát kia

" Chuyện tốt lâu lâu mới có tự dưng đến đây chi thông báo sau không được sao, đúng là cái đồ lo chuyện bao đồng"

Y Na đá vào chân Tuấn Lãng một cái nhẹ

" Cậu còn không mau đi đứng đó lảm nhảm cái gì vậy"

Ánh mắt lườm liếc người cảnh sát kia mãi không rời



" Ừm tớ đi đây"

....

Hân Nghiên đang nằm trên giường viện, cô đang ngủ thiếp đi.

Tử Đằng ở ngoài phòng nói chuyện với bác sĩ

" Cô ấy sao rồi, bao lâu thì cô ấy tỉnh lại?"

" Cô ấy không sao cả chỉ là miệng vết thương cũ bị rách chúng tôi sợ sẽ để lại sẹo, có thể mai cô ấy sẽ tỉnh lại thôi"

Bác sĩ rời đi, Tử Đằng bước vào trong phòng bệnh, ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Hắn nắm lấy tay Hân Nghiên để lên mặt mình.

" Em mau chóng tỉnh lại nhé tiểu mẫn nhi của tôi"

Một lúc sau Y Na với Tuấn Lãng cũng tìm được bệnh viện mà Hân Nghiên đang ở trong đó, do tính bảo mật cho bệnh nhân ở bệnh viện này rất khắt khe, nên mãi Y Na mới có thể tìm được phòng Hân Nghiên đang nằm.

Mở cửa ra một cái Y Na đã vội lao đến chỗ Hân Nghiên, thấy vậy Tử Đằng dơ tay ra giữ ở ngay trên đầu Y Na

Bị vật gì đó chặn lại ở trên đầu Y Na dùng sức đẩy lại, dù sao thì sức của nữ nhi sao có thể bằng nam nhân. Tuấn Lãng vào sau thấy được cảnh này, cậu ta lại đùng đùng nổi giận

" Này tên kia mau thả Y Na ra"

Nghe thấy giọng của Tuấn Lãng, Y Na không đẩy nữa chạy ra đằng sau lưng Tuấn Lãng nấp

" Tên kia không cho tớ lại ôm Hân Nghiên"

Tuấn Lãng cũng tức giận

" Tớ cũng sẽ không cho cậu ôm Hân Nghiên cậu chỉ được ôm tớ thôi"

Những lời Tuấn Lãng thốt ra từ miệng lọt vào tai Y Na, cô đỏ bừng hết mặt lên thụi cho Tuấn Lãng mấy cái

" Tên ngốc này cậu nói cái gì vậy"

Tử Đằng thấy đôi nam nữ kia chính là muốn phát cơm tró, có chút hơi bực mình

" Hai người muốn tình tứ thì có thể ra ngoài, đừng ồn ào để Hân Nghiên nghỉ ngơi"

Như có thêm động lực Tuấn Lãng đẩy Y Na ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng lại không quên nói thêm vào

" Cảm ơn cậu đã nhắc chúng tôi đi đây"

Hai cái con người ồn ào kia ra khỏi phòng, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại rồi.

Đưa tay lên vuốt mái tóc của Hân Nghiên, Tử Đằng cầm một nhúm tóc Hân Nghiên lên ngửi

" Mùi dầu gội cũ, em thật chẳng thay đổi chút nào cả"

Ngắm nhìn người con gái mình đầy thương tích ấy, ánh mắt Tử Đằng hằn lên cơn giận

" Các người đợi đấy tôi sẽ không để các người sống yên, dám động đến người của Diệp Tử Đằng tôi sao"