Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi

Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Chương 158




Nhìn thấy người tới, động tác của Trình Mộ Thanh dừng lại một chút, không khỏi nghĩ về năm năm trước, và ngày đó khi hắn nói chuyện với Chu Lâm Na, hôm nay khi ra ngoài chắc cô đã không xem lịch rồi, nếu không thế nào lại gặp toàn những “cực phẩm” không nha..

Ở trong lòng, Trình Mộ Thanh đã ghét hắn tới cực hạn rồi, chính là cũng cố gắng nở nụ cười, nửa khinh nửa trọng, nửa châm chọc “Vị tiên sinh này, tôi và ngài có quen biết nhau sao?”

Một câu của cô làm sắc mặt Kiều Tang trở nên xấu hổ, ánh mắt như vậy làm cho hắn đố kị

“Thế nào?Em không nhớ rõ anh sao?Hay anh sẽ nhắc nhở em một chút” Kiều Tang nói

“được, anh cứ nhắc nhở một chút xem” Trình Mộ Thanh nói, con mẹ nó định uy hiếp ai vậy?Xem ai sợ ai? Chuyện 5 năm trước bị hắn bán đi, lão nương đây còn chưa tính sổ đâu nha

Kiều Tang có chút sửng sốt, không nghĩ tới người phụ nữ này thay đổi nhiều như vậy, hay là hắn sẽ nói ra chuyện 5 năm trước..còn nhớ rõ 5 năm trước, có một tiểu cô nương mỗi ngày đều lẽo đẽo theo hắn, cứ như kẻ ngốc vậy, vô luận là ăn cơm hay mua đồ đều do cô trả tiền, thậm chí hắn tán gái cũng lấy tiền từ cô mà ra

Cái thời điểm có, cô giống kẻ ngốc, chỉ cần nói ra 1,2 câu thì liền hắc hắc cười, nhưng bây giờ từng hơi thở trên gnười cô đều tản ra một cỗ phúc hắc, là cô thay đổi hay bản chất của cô đã sẵn như vậy?

“Sao lại không nói?” Trình Mộ Thanh nhìn hắn hỏi, hôm nay tâm tình của cô không tốt, thấy hắn điều đó càng tồi tệ hơn

Kiều Tang sửng sốt, ánh mắt trầm tư, tựa hồ như không có phục hồi tinh thần lại

Tiểu Trạch nhìn vẻ mặt Kiều Tang cũng chán ghét, người này chính là bị coi thường “Mẹ, đây là ai a?”

Trình Mộ Thanh nhìn Tiểu Trạch, khoé miệng nở nụ cười khinh miệt “Một cực phẩm đê tiện, chuyên thích lừa tiền của phụ nữ” Trình Mộ Thanh không khách khí nói

Nếu muốn trách chỉ có thể trách hắn xuất hiện không đúng lúc, còn dám chọc giận cô!

Sắc mặt Kiều Tang thay đổi “Trình Mộ Thanh, cô nói gì?” hắn không khỏi giận dữ

Tuy rằng đó là sự thân nhưng thân là đàn ông, bị cô vạch trần vẫn cảm thấy mất mặt

Trình Mộ Thanh nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy châm chọc “Thế nào?Tôi nói sai gì rồi sao?Kiều Tang?”

” Trình Mộ Thanh, cô đừng nói chuyện quá đáng như vậy –”

“Tôi nói chuyện còn chưa quá lắm đâu”

“Ý của cô là gì?” Kiều Tang nhíu mày

“Có ý thì chắc anh nên biết rõ hơn, chuyện 5 năm trước là anh tổn thương tôi, toôi sẽ thu hồi lại gấp trăm lần lại”cơn tức giận của Trình Mộ Thanh nhất thời phát nổ, tất cả tức giận hôm nay đều trút lên người Kiều Tang

“Cô –” Kiều Tang vừa định đập bàn thì Kim Sa liền đứng lên ngăn tay hắn lại, vẻ mặt làm cho người ta phát sợ, ánh mắt của cô thật lạnh lùng, tàn nhẫn, hoàn toàn không giống người phụ nữ

Kiều Tang trong lòng hoảng sợ, nhưng cho dù vậy, hắn cũng muốn để lại cho chính mình chút thể diện, hắn thế nào lại sợ một người phụ nữ?

“Tôi cảnh cáo cô đừng để tôi nổi nóng, nếu không tôi sẽ giáo huấn cả ba ” Kiều Tang nói ra từng chữ

Tiếp giây theo, Kim Sa cầm tay hắn, dùng sức bẻ ngược lại

“A –” Một tiếng hét thảm vang vọng cả nhà hăn

“Cực phẩm, tiện nhân” Kim Sa gằng từng chữ, ánh mắt khinh thường, cho dù bây giờ có giết hắn, sắc mặt cũng sẽ không thay đổi

Trình Mộ Thanh ngồi chỗ kia, hoàn toàn không ngăn cản, trên mặt lộ vẻ giận dữ, sự tình lần trước cô đã thả cho hắn một con đường, không nghĩ tới bây giờ hắn còn dám xuất hiện trước mặt của cô

Tiểu Trạch cũng ngồi ở chỗ cũ, sắc mặt lộ ra vẻ tao nhã, không khách gì Hách Liên Tuyệt ” Cái chú này gọi là –Kiều Tang sao?”

Kiều Tang đứng đó, trên mặt đỏ bừng không dám tái hành động thiếu suy nghĩ nữa

“đúng, thế nào”

“Không gì, tôi sẽ nhớ kỹ ”

*****************

Tiểu Trạch cũng không nói vào vấn đề chính, chỉ nói vòng do, càng làm cho Kiều Tang không phục, nhưng một cái tiểu hài tử nhỏ này có thể làm gì?

Thật sự, hắn không biết, Tiểu Trạch có thể đảo lộn bầu trời, đương nhiên, nói sau!

“Trình Mộ Thanh, tôi sẽ ghi nhớ lại, tuyệt đối sẽ không để yên cho cô” Kiều Tang nói

“Chờ chút” Trình Mộ Thanh ra tiếng, Kiều Tang quay đầu nhìn lại

“Công ty của anh gọi là gì nhĩ?” Trình Mộ Thanh giả vờ hỏi

Kiều Tang cảm thấy bất an, mày trau lại..

“Quên đi, tôi cũng không cần ra tay để phá công ty đó, con trai, lên mạng tra một chút, mẹ có việc cần làm”

“Cô muốn làm gì?” Kiều Tang cơ hồ gào thét hỏi

Trình Mộ Thanh vô tội nhíu mày “Anh không phải muốn hợp tác cùng tập đoàn TCL sao? Tôi coi như giúp anh một tay, để TCL thu mua công ty của anh………..”

“Cô –” Kiều Tang vừa muốn lên tiếng, sau đó bỗng nhiên nhìn chằm chằm, rồi nở nụ cười “Cô nói cho Hách Liên Tuyệt thua mua sao?”

Trình Mộ Thanh nhìn hắn, không quay đầu lại, cô thừa nhận cô ctức giận nên nói, cô cũng không muốn thua..

” Trình Mộ Thanh, cô biết hiện tại bây giờ Hách Liên Tuyệt đang làm gì không? Hắn ở trong bệnh viện cùng Chu Lâm Na, bọn họ mới là một đôi thật sự, cô vĩnh viễn chỉ là món đồ chơi của người khác thôi, 5 năm trước là vậy, 5 năm sau cũng sẽ là vậy” Kiều Tang nói ra một câu độc ác, nhưng cũng đánh trúng tim đen của Trình Mộ Thanh

(TT: chậc chậc, cái chú Tàng Kiêu này, kết quả thảm rồi –’)

Tuy rằng trong lòng trầm xuống, nhưng biểu tình vẫn như không có gì “Cái này, tôi sẽ xem xét lại ”

Sắc mặt Tiểu Trạch trở nên đáng sợ, gã đàn ông này dám trước mặt của Tiểu Trạch nói chuyện với Trình Mộ Thanh như thế “Phải không? Kiều Tiên sinh, ngài vẫn là nên trở về bảo vệ tốt công ty của mình một chút “Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo một phần tàn ác

Sắc mặt Kiều Tang lại trầm xuống, liếc nhìn Trình Mộ Thanh một cái rồi vội vàng rời đi………..

Nhìn thấy hắn đi rồi, Trình Mộ Thanh ngồi ở bàn ăn, đã không còn muốn ăn gì nữa, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì nhưng trong lòng cũng không yên

“Mẹ, đừng quan tâm đến cái loại đó, ăn cơm đi” Tiểu Trạch nói

“Mẹ no rồi” Trình Mộ Thanh cười cười “Chúng ta về nhà đi”

“Mẹ đã ăn gì đâu?” Tiểu Trạch hỏi

“Không còn muốn ăn nữa, đi a, về nhà......”

Nhìn thấy bộ dạng miễn cưỡng nở nụ cười của Trình Mộ Thanh, Tiểu Trạch trong lòng nổi lên một trận run rẩy đau đớn, nhớ tới lời nói của Kiều Tang, chẵng lẽ ba thật sự ở bệnh viện cùng Chu Lâm Na?

Mày càng lúc càng túc khở, càng lúc càng bất an......

Tiểu trạch khuyên Trình Mộ Thanh khôn được, trực tiếp lấy thẻ ra tính tiền, sau đó thuận tiện mua chút đồ này nọ, đóng gói đem về, vì sợ tối nay Trình Mộ Thanh sẽ đói bụng không có gì mà ăn. Trong mắt Trình Mộ Thanh, Tiểu Trạch như tri kỷ …Vừa chua xót, vừa không trơn tru..

Mặc kệ là 5 năm trước hay 5 năm sau, cô chưa từng hối hận vì đã sinh ra Tiểu Trạch, chưa từng hối hận......

Là thằng bé đã chống đỡ giúp cô 5 năm này, là nghị lực sống và để cho cô nhận biết được được từng bước đi của mình......

Tiểu trạch cũng nhìn Trình Mộ Thanh, muốn hỏi, rồi lại sợ cô không vui, nên dọc theo đường đi đều trầm mặc.

Cho đến sau khi về nhà, Trình Mộ Thanh nói mệt, trực tiếp lên lầu ngủ, trong long Tiểu Trạch cũng không hề vui vẻ gì …..

*****************

Tại bệnh viện, chỉ cần Hách Liên Tuyệt nhích một bước là Chu Lâm Na cứ như liền tỉnh lại, ôm lấy hắn, nói sợ hãi..

Hách Liên Tuyệt ngay cả một bước cũng không đi, nói là đi mua đồ ăn nhưng Chu Lâm Na cũng không cho..

Hách Liên Tuyệt không nhẫn nại, trong lòng thật nhớ Trình Mộ Thanh

“Tuyệt, anh không phải là đi chứ?Có phải lại bỏ em không?” Chu Lâm Na lôi kéo cánh tay Hách Liên Tuyệt nói

“Lâm Na, anh chỉ muốn về nói với Mộ Thanh một tiếng, anh đã ở đây với em cả ngày rồi, cô ấy nhất định sẽ rất lo” Hách Liên Tuyệt nói ra từng chữ

Chu Lâm Na trong lòng trầm xuống, không nghĩ tới hắn còn nhớ nhung Trình Mộ Thanh, chẵng lẽ trong lòng hắn thật sự không có cô sao?

Không, cô không tin, nếu hắn không yêu thương cô thì sẽ không ở lại đây cùng cô......Chỉ cần cô bằng lòng bỏ ra chút thời gian, Hách Liên Tuyệt nhất định sẽ quay trở lại......

Chu Lâm Na dần thả lỏng tay hắn, trên mặt nở ra nụ cười yếu ớt “Em biết rồi, thật xin lỗi, em không nên giữ anh lại bên cạnh, em quên......Tuyệt, anh về nhà đi”

Hách Liên Tuyệt nhìn Chu Lâm Na, con ngươi trở nên phức tạp nhưng cuối cùng gật gật đầu “Em ở đây nghĩ ngơi cho tốt, mai anh lại đến thăm”

“Ừ” Chu Lâm Na gật đầu, Hách Liên Tuyệt là người thế nào cô hiểu rất rõ, nếu giữ chặt hắn thì kết quả sẽ ngược lại thôi, cho nên tình nguyện cho chút thời gian, làm cho hắn tự đau lòng, tự trách bản thân mình......

Đọc tiếp Tổng Tài, đưa cục cưng cho tôi – Chương 161