Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 100: 100: Cho Cô Ấy Thời Gian Thích Ứng




Vẻ mặt kích động vừa nãy của Thẩm Ngân Tinh khiến cho Thẩm Tư Duệ cười hả hê vui sướng.



Có điều cô ta ngẩng đầu nhìn Tô Vũ với nét mặt đau buồn như cũ.



“Anh Vũ, chị em...”

Lời nói ngắt quãng, chứa đầy sự bất lực và đau khổ.



Không nói cũng biết.



Trong lòng Tô Vũ trở nên căng thẳng, cúi xuống nhìn gương mặt đẫm lệ của Thẩm Tư Duệ, đưa tay lên lau nước mắt giúp cô ta.



“Đợi thêm chút nữa đi, cho cô ấy chút thời gian.



Anh sẽ nghĩ cách cố gắng bù đắp cho cô ấy...”

Tư Duệ chỉ có thể cắn môi gật gật đầu.





Im lặng một lúc, Thẩm Tư Duệ mới nói:

“Anh Vũ, không biết tại sao hôm nay chị lại đến, chúng ta đi tiễn chị đi...”

Tô Vũ nhìn cô ta, cười dịu dàng gật đầu.



Cả hai xoay người, muốn đuổi theo Thẩm Ngân Tinh, nhưng lại nhìn thấy dưới bóng cây cách đó không xa, có một tài xế mặc vest dáng người cao thẳng đang mở cửa xe một cách kính cẩn, cẩn thận từng chút một mời Thẩm Ngân Tinh lên xe.





Thẩm Tư Duệ và Tô Vũ đứng khựng lại, hoài nghi nhìn về phía chiếc xe.



Lúc đến đây Tô Vũ đã để ý đến chiếc xe Bentley đơn giản mà khí chất này.



Ban đầu anh ta nghĩ là xe của nhà họ Thẩm, nhưng giờ xem ra, rõ ràng là không phải.



“Anh Vũ, mấy năm nay chị thật sự… Đã tích góp được không ít...”

Hôm qua cô ta vừa đập chiếc xe tám trăm năm mươi vạn của cô, hôm nay lại là chiếc Bentley Continental hơn bảy trăm vạn.



Với cuộc khảo sát mạng ngày hôm qua thì trong hai ngày nay, tổng tài sản trên người Thẩm Ngân Tinh đã hơn hai ngàn vạn.



Sao tiền lương của Tô thị lại cao đến vậy?

Tính thêm cả công ty truyền thông trong tay cô, cũng không thể có nhiều tiền như vậy được?

Hay là cô đi theo người đàn ông đó?

Tô Vũ hơi cau mày.



Ngân Tinh làm gì có nhiều tiền đến mức đấy?

Trừng mắt nhìn theo chiếc xe Bentley đang dần rời đi xa, Thẩm Tư Duệ mới không cam tâm cắn môi.



Sau chốc lát lại thấy thoải mái hơn.




Bỏ đi, chẳng phải chỉ là người giàu có thôi hay sao?

Bình Thành này cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu nhà giàu mới nổi!

Thẩm Ngân Tinh chìm đắm trong trụy lạc, đương nhiên cô ta vui sướng hơn ai hết.





Trên xe, tài xế nhìn người phụ nữ ngồi phía sau qua gương chiếu hậu.



Cô khẽ nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa xe, gương mặt không biểu cảm, vô cùng an tĩnh.



Nhưng kể cả như vậy, anh ta đều cảm nhận được trên người cô toát ra sự lạnh lùng, không nhịn được thương cảm.



Do dự một lúc, anh ta vẫn mở lời:

“Cô Thẩm, xin hỏi, trực tiếp về trang viên Thịnh Cảnh, hay là đi chỗ khác...!Giải khuây một chút?”


Giải khuây?

Thẩm Ngân Tinh khẽ chớp mắt, hơi do dự một lúc, cô nói khẽ:

“Đi siêu thị một chuyến trước, sau đó đến viện phúc lợi trẻ em Hợp Thập.”

Nét mặt hơi thơ thẩn, đó từng là nơi mẹ lớn lên.



“Vâng.”

*


Buổi trưa, tập đoàn tài chính Bạc thị.



Cậu chủ nhà họ Ân, Ân Duệ Đức không có cách nào liên lạc được với Bạc Hàn Xuyên nên đã trực tiếp đến tận công ty tìm.



“Anh Bạc, biết anh không rảnh, nhưng cũng phải biết cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi chứ.





Tối nay, ngay tối nay, tụ họp tại thành phố giải trí Bích Hoàng đi!”

“...” Bạc Hàn Xuyên không thèm ngẩng đầu.



Ân Duệ Đức dựa lên ghế sô pha tay gõ vào đôi chân đang bắt chéo, khuôn mặt tuấn tú, quần là áo lượt như này lại có sức hấp dẫn đủ khiến cho phụ nữ đổ vô xào.



“Về lâu như thế rồi, anh em sắp xếp cho anh bữa tiệc rượu chào đón mà anh từ chối hết lần này đến lần khác, lần này đến chắn tận cửa rồi, sẽ không từ chối nữa đâu nhỉ? Dù sao cũng phải cho mình thời gian xả hơi nữa chứ đúng không nào?”

Cho mình thời gian xả hơi?

Nghĩ đến bóng dáng chạy trối chết của Thẩm Ngân Tinh tối qua, anh cảm thấy, thời gian xả hơi thích nghi này nên dành cho cô thì hơn.



Có lẽ cô sẽ không hi vọng gặp anh ngay.



“Được.



Tụ họp vào tối nay đi.”.