Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 152: 152: Anh Là Thần Tiên Sao




Cửa văn phòng tự động đóng lại, Thẩm Ngân Tinh đứng bất động ở cửa.



Bạc Hàn Xuyên khẽ cong môi, ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi nói: "Sao em lại tới đây?"

Thẩm Ngân Tinh cong môi: "Trợ lý đặc biệt của anh nhấn mạnh rằng tối nay anh phải làm thêm giờ, không kịp ăn tối, căn hộ mới tìm chỉ cách công ty anh mười phút đi bộ."

Ánh mắt Bạc Hàn Xuyên rơi vào cặp lồng giữ nhiệt mà cô đang cầm trên tay, đôi mắt đen láy của anh hơi sáng lên.



Thẩm Ngân Tinh suy nghĩ một chút, vẫn xách hộp cơm đi vào văn phòng đặt lên bàn cà phê.



"Anh nhớ ăn cơm, em đi trước."

Thẩm Ngân Tinh khẽ cười, sau đó quay người đi về phía cửa.



Cầm nắm cửa trong tay, ngay lúc cô mở cửa, một bàn tay xẹt qua đầu cô, đẩy cửa trở lại.



Hơi thở quen thuộc và lạnh lẽo bao trùm lấy cô, sau lưng cô là một bóng người cao lớn và thẳng tắp.



"Anh ở đây, sao em đi sớm vậy?"

Thẩm Ngân Tinh bĩu môi: "Không phải anh nói em làm phiền anh sao?"



"Đúng."

Giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của người đàn ông rơi xuống từ trên đỉnh đầu cô, lời nói thẳng thắn khiến người khác tức giận.





Những lời đường mật trước đây đều là nói ngon tiếng ngọt mà thôi!

Thẩm Ngân Tinh lại vặn nắm cửa rồi kéo, tay người đàn ông vẫn đè lên trên đầu cô làm cô không thể mở cửa.




Tay kia chặn eo cô lại, Thẩm Ngân Tinh bị người đàn ông ôm chặt trong vòng tay từ phía sau.



Một giọng nói khàn khàn vang lên, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô.



"Bị làm phiền là thật, nhưng anh thích bị em làm phiền."

Lông mày Thẩm Ngân Tinh nhướng lên.



Anh xoay người cô lại đối mặt với anh, đôi mắt hiện lên ý cười, nhìn cô như thiêu đốt.



Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của anh là con ngươi đen như mực, có thể nhìn thấy một vài tia máu mờ nhạt ở xung quanh.



Trái tim cô hơi chững lại, một phần dịu dàng dần tràn vào mắt cô.



"Anh nói đúng, dù sao em cũng làm phiền anh rồi, anh ăn cơm trước đi."

"Đau lòng cho anh sao?” Bạc Hàn Xuyên thu hết vẻ mặt dù là rất nhỏ của cô.





Thẩm Ngân Tinh lắc đầu: "Không."

Bạc Hàn Xuyên cười: "Nói dối."

"...!Được, mau ăn cơm tối đi." Thẩm Ngân Tinh đẩy anh ra, đi về phía ghế sô pha.



Ba món mặn, một món canh đã hoàn thành.



Thẩm Ngân Tinh ngồi bên cạnh, nhìn người đàn ông đang từ từ ăn.



Đúng là người đẹp, ngay cả khi ăn cũng rất đẹp.



Thời gian lặng lẽ trôi qua, Bạc Hàn Xuyên để đũa xuống, vươn tay cầm cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm.



Thẩm Ngân Tinh nhìn thấy một nửa thức ăn trong mấy cái đĩa vẫn còn, cô đứng thẳng người, khẽ cau mày nói: "Thức ăn không hợp khẩu vị sao?"

"Rất ngon."

"Vậy tại sao anh lại ăn ít như vậy?"

Bạc Hàn Xuyên uống thêm một ngụm nước, khẽ cười: "Ăn no rồi."

Thẩm Ngân Tinh ngẩng đầu nhìn anh: "Anh là thần tiên sao?"

"Hửm?"

"Anh là có phải là bigu không? Sao anh lại ăn ít cơm vậy? Đối với người như anh, ăn thế này thì làm sao thì lấy đâu ra sức lực?"

Bạc Hàn Xuyên nhíu mày, đặt cốc nước trong tay xuống, vươn tay nắm lấy cánh tay Thẩm Ngân Tinh, ôm cô vào lòng.



Thẩm Ngân Tinh kêu lên, nhưng Bạc Hàn Xuyên lại siết chặt eo cô, giam cô trong vòng tay của mình, chạm vào trán cô một cách trìu mến.



"Em có muốn thử xem tinh lực và thể lực của anh có làm cho em hài lòng không?".