Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 172: 172: Buổi Tiệc Thường Niên 2




Một cô gái với bộ trang phục sang trọng thời thượng, tuy đơn giản nhưng lại toát lên vẻ tự tin phóng khoáng.



Dáng người cô cao gầy, mảnh khảnh như vậy mà lại rất hợp với loại khí thế thanh nhã trí thức, giỏi giang khôn khéo này.



Gương mặt đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc, lại mang theo một chút lạnh nhạt xa cách, đôi mắt sáng không một chút xao động, cô hờ hững nhìn bốn phía xung quanh, thậm chí còn chứa đựng vài phần nghiêm nghị.



Đôi chân cô mang giày cao gót màu trắng vững vàng bước tới, mái tóc xoăn buông xõa sau vai, nhẹ nhàng đong đưa theo từng bước đi của cô.



Trong khi mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại, Khương Huệ Vân đã đi tới trước mặt cô, sắc mặt lạnh nhạt, vừa mở miệng liền buông lời trách cứ:

“Sao bây giờ cháu mới đến?”

Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng nhìn bà ấy, giọng điệu bình tĩnh mà xa cách.



“Có đến là tốt rồi, chủ tịch Khương à.”Ánh mắt của Khương Huệ Vân lập tức trở nên sắc bén, câu nói mang theo sự tức giận.





“Thái độ này của cháu là sao đấy hả?”

Thẩm Ngân Tinh nhẹ nhàng chớp mắt nhìn bà ấy, thong thả nói: “Bà cảm thấy...!Cháu nên, có thái độ gì đây?”

Khương Huệ Vân híp mắt lại: “Đừng quên bà là bà nội của cháu.”

Thẩm Ngân Tinh cười mỉa một tiếng.





“Bà không nói, suýt nữa cháu cũng quên mất.”

Nghe thế, sắc mặt của Khương Huệ Vân lại càng trở nên lạnh lùng.



Người khôn khéo như bà ấy, đương nhiên là có thể nhận ra được sự châm chọc trong lời nói của Thẩm Ngân Tinh.



“Cháu như thế này là đang oán trách trong mấy năm nay bà không đủ quan tâm cháu sao?”

Không đủ?

Thẩm Ngân Tinh cười mỉa trong lòng, Khương Huệ Vân không xứng dùng hai chữ này.



Một lọ nước chưa đầy, gọi là không đủ.



Ăn một chén cơm chưa no, gọi là không đủ.



Mua đồ mà chỉ trả một nửa tiền, cũng gọi là không đủ.



Đã từng cho cũng gọi là không đủ

Mà Khương Huệ Vân thì sao? Nhiều năm như vậy, bà ấy đã từng quan tâm cô một chút nào chưa?


Thẩm Ngân Tinh không nói gì cả.





Đối với chủ đề nhàm chán vô vị này, cô cũng không muốn lãng phí miệng lưỡi để tranh cãi với bà ấy.



Nụ cười kia của Thẩm Ngân Tinh mang theo sự mỉa mai sâu sắc, rõ ràng cô đã không nói gì nữa, nhưng lại khiến Khương Huệ Vân cảm thấy nóng rát cả khuôn mặt.



“Nếu đã tới rồi, vậy chắc cháu cũng biết đêm nay mình phải làm gì rồi nhỉ!”

Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng vậy, đương nhiên là phải biết chứ!”

Cô nhìn lên sân khấu giữa phòng tiệc lớn.



Nơi đó có vô số ánh đèn tụ hội, hoàn toàn là một nơi khiến mọi người có thể dễ dàng nhìn đến.




Hơn nữa, vừa nãy mới nhìn xung quanh, cô còn nhận ra vài gương mặt quen thuộc.



Nếu nhớ không lầm thì họ chính là phóng viên của mấy công ty giải trí và truyền thông sắp sửa nổi tiếng.



Xem ra đêm nay, trong bữa tiệc thường niên này, Thẩm Ngân Tinh cô sẽ là vai chính lớn nhất.




Thật không dễ dàng, không ngờ còn có một ngày, cô lại có thể “tỏa sáng rực rỡ” trên “ địa bàn” của người nhà họ Thẩm.





Thẩm Ngân Tinh hít sâu một hơi, cảm xúc buồn bã chua xót và mỉa mai chồng chéo ở trong lòng, đan vào nhau tạo thành một khối băng kiên cố không điều gì có thể phá vỡ nổi.



Cô cất bước đi nhanh về phía trước, khuôn mặt lạnh lùng mang theo một cỗ hơi thở u ám.



Tất cả mọi người đều tò mò nhìn theo, nhưng rồi lại e ngại với khí thế của cô, cuối cùng chỉ có thể cùng nhau nhường đường cho cô đi tới.



“Chị..." Thẩm Tư Duệ bước đến chào đón, giọng điệu tràn đầy sự yếu đuối và áy náy, nhưng sự đắc ý trên khuôn mặt kia lại không thoát khỏi đôi mắt của Thẩm Ngân Tinh.



Thẩm Ngân Tinh chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, sau đó đi lướt qua cô ta như một người vô hình.



“Ngân Tinh..." Tô Vũ đột nhiên chắn trước mặt, vẻ mặt phức tạp mà nhìn cô: “Em không cần phải làm cái gì cả, Ngân Tinh, anh sẽ nói rõ ràng ra hết tất cả.”

Thẩm Ngân Tinh ngừng lại, cô hơi nghiêng đầu nhìn Tô Vũ, cô đột nhiên cười mỉa một tiếng.