Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 174: 174: Buổi Tiệc Thường Niên 4




Nhìn thấy tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt về đây, Thẩm Ngân Tinh nhẹ nhàng nhấc môi lên cười, nhưng mà đôi mắt long lanh tuyệt nhiên vẫn cứ như vậy, lạnh nhạt trầm tĩnh.



“Có thể các vị có mặt tại hiện trường vẫn còn chưa biết về tôi, vậy tôi xin tự giới thiệu về bản thân tôi trước.



Tôi, chính là ‘đại tiểu thư’ nhà họ Thẩm của sáu năm về trước bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm, nơi mà gọi là gia đình..."

Âm thanh lạnh nhạt yên tĩnh chậm rãi truyền vào trong không khí kia, không khí tĩnh của phòng tiệc lập tức nổi lên những tiếng bình luận trầm thấp.



“Sáu năm trước đã bị đuổi ra khỏi nhà? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”p

“Cô ấy, năm đấy làm không ít chuyện mất mặt, cuối cùng bị nhà trường đuổi học, nhà họ Thẩm có thể cảm thấy mất mặt chăng!”

“Nhưng có là gì đi chăng nữa, cũng là người của nhà họ Thẩm, sao mà có thể đuổi người ra khỏi nhà cơ chứ?”

“Cái này thì nói không chừng, bà Thẩm hiện là tiểu tam đấy, có thể nào dung túng được đứa con gái của người khác không? Hơn nữa, tôi còn nghe nói, người mẹ của vị đại tiểu thư này còn bị ép chết cơ đấy..."

“Này thì cũng thất đức quá rồi, ép chết vợ chính thức nhà họ, còn đem đại tiểu thư chính thức đuổi ra khỏi nhà.





Nhìn thêm người thứ ba và con gái của người thứ ba bây giờ, trái ngược lại thì sống cuộc đời vô cùng sung sướng..."

Âm thanh nghị luận này tuy rằng không lớn.



Nhưng mà, ở một nơi người đông hỗn tạp này, rất nhanh sau đó sẽ được lan truyền đi cả hội trường.



Người thứ ba...!

Con gái của người thứ ba

Dương Lan Hương và Thẩm Tư Duệ thần sắc xanh tái một thời gian lâu, cái danh tiếng này là nỗi đau một đời của họ.



Thần sắc của Khương Huệ Vân lại trở nên bất thường, bà cụ biết rằng Thẩm Ngân Tinh làm sao có thể sẽ yên phận mà nghe lời của bà cụ nói, ngoan ngoãn mà kết thúc hôn ước chứ!

Bà cụ cắn chặt răng rồi bước nhanh về phía trước, cầm lấy chiếc micro dự bị mà giải thích:


“Mọi người đừng hiểu lầm, tất cả chuyện xấu của gia đình không thể bêu rếu ra bên ngoài được.



Năm đó, cháu nội của tôi phạm phải một số tội, chúng tôi là sợ con bé không chịu nổi áp lực của dư luận, sắp xếp con bé đi ra nước ngoài để hoàn thành xong việc học..."

Nghe vậy, mọi người bắt đầu đã hiểu rõ sự tình.



Tầm mắt nhìn về hướng của Thẩm Ngân Tinh cũng dần biến thành sự khinh bỉ và căm ghét vô cùng!

“Vậy chính là không biết tốt xấu rồi!”

Thẩm Ngân Tinh nắm chặt lòng bàn tay, trên mặt cô không có biểu cảm gì, trong lòng thì tuyệt nhiên vẫn băng giá như vậy.



Tất cả sự việc của năm đấy, không có chứng cứ, chỉ là đều lời đồn thôi.



Một số người tin, có vài số người cũng chỉ là cười cho qua.




Cứ xem nó như một câu chuyện phiếm sau bữa trà, thỉnh thoảng nói vài câu cho có lệ.





Nhưng mà hôm nay, Khương Huệ Vân cùng với hai câu của “chuyện xấu của gia đình không thể bêu rếu”: "Chịu không nổi dư luận mới bị đưa đi nước ngoài” kiểu mơ hồ đó.



Nhưng đồng nghĩa với việc thẳng thừng làm chứng cho những lời đồn của năm đó.



Đây chính là cái gọi gia đình của cô ư, hôm nay khiến cô đứng ra đây chịu thay sự xấu hổ cho Thẩm Tư Duệ.



Nhẫn tâm để cô nhận những cáo buộc không đáng trong quá khứ.



Tại sao danh tiếng của Thẩm Tư Duệ lại quan trọng đến như vậy.



Trái lại Thẩm Ngân Tinh cô thì lại đáng đời, bị người khác chỉ trích thế kia?

Thẩm Ngân Tinh cười, con mắt lạnh nhạt lướt qua toàn hiện trường, vừa mới định mở miệng nói câu sự thật.



Tiếng của Khương Huệ Vân liền cất lên trước:


“Ngân Tinh, có vài chuyện chúng ta phải đợi lát nói riêng với nhau, cháu nghĩ lại xem, hôm nay cháu đến đây là để làm gì nào?”

Khương Huệ Vân nhìn chằm chằm cô, đôi mắt tinh anh nhíu chặt lại, tràn đầy ý cảnh cáo.





Trong lòng của Thẩm Ngân Tinh nén sự tức giận, cô nhẹ nhàng hé nụ cười gật đầu.



“Đúng là có chuyện cần phải nói, chuyện bà đặc biệt phân phó cho cháu mà, làm sao cháu có thể quên cơ chứ?”

Nghe vậy, Khương Huệ Vân dữ dằn nhíu đôi lông mày lại, cầm chắc chiếc micro trong tay cũng không nới lỏng ra.



Có chuyện gì phải gọi là bà ấy đặc biệt phân phó vậy cơ chứ?

Cô muốn vạch trần bà ấy sao?

Trong lòng bà ấy cũng có chút căng thẳng, có một cảm giác muốn xông đến để lôi Thẩm Ngân Tinh xuống dưới.



Nhưng mà bà ấy còn chưa kịp mở miệng ra nói thì Thẩm Ngân Tinh lại tiếp lời trên:

“Hôm nay, mục đích tôi đến đây là muốn hủy hôn ước.”

Một lời phát ra, toàn hiện trường trở nên hoan náo....