Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 194: 194: Thật Tốt




Ban đầu, cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra việc như thế này!

Ai có thể ngờ được ngày hôm nay, người đàn ông bẩm sinh đã cao quý luôn là vương giả đứng trên mọi người lại vào trong toilet hơn nữa còn cầm áo ngực của cô lên nghiên cứu chứ!

Thẩm Ngân Tinh cầm quần áo treo lên giá phơi đồ ở ban công, rồi nhìn chiếc áo ngực vừa mới bị Bạc Hàn Xuyên cầm trong tay, cô hơi cạn lời đỡ trán.



Sau này bảo cô làm thế nào với chiếc áo ngực này đây?

“Cũng không tồi lắm.”

Trong lúc cô còn đang buồn bực, thì sau lưng đột nhiên vọng đến giọng nói thản nhiên của Bạc Hàn Xuyên.



Cô lập tức quay người nhìn anh, thân hình cao ngất của Bạc Hàn Xuyên đứng ngay phía sau lưng cô.



Thấy vậy cô liền lùi sang bên cạnh hai bước, ngửng mặt lên nhìn anh: “Cái gì không tồi?”

Bạc Hàn Xuyên nhìn lướt qua quần áo trên giá phơi đồ, vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh nói: “Cup C…”

Thẩm Ngân Tinh mở to hai mắt, vội vàng giơ tay lên che kín miệng anh.





“Anh đừng nói nữa!”

Khuôn mặt đẹp trai của Bạc Hàn Xuyên rất thản nhiên, cũng không hề lũng túng.



Anh gỡ tay Thẩm Ngân Tinh đang bụm miệng mình xuống.





Ánh mắt anh lướt qua ngực phập phùng của cô, rồi rất nghiêm túc nói một câu: “Thật sự…Rất không tồi.”

Trong nháy mắt mặt Thẩm Ngân Tinh đỏ lên, đầu tiên là khuôn mặt sau đó đến cổ, da thịt dưới áo sơ mi màu lam nhạt cũng đỏ ửng lên, cô thẹn quá hoá giận ngửa đầu trừng anh một cái!

“Anh còn nói!”

Bạc Hàn Xuyên vẫn tỏ vẻ nghiêm túc như cũ: “Anh đang khen em mà, anh rất thích.”


“…”

Thẩm Ngân Tinh cảm thấy trên đầu mình như có một mồi lửa trên đang cháy dừng rực, máu trong người mạnh mẽ dâng lên, bị lửa thiêu đốt vang lên tiếng sùng sục!

Cô tức giận đưa tay đẩy Bạc Hàn Xuyên sang một bên, còn mình thì nhanh bước rời khỏi ban công.



Thẩm Ngân Tinh vào toilet rửa tay, lúc cô trở ra, Bạc Hàn Xuyên đang đứng ngoài cửa chờ cô.



Cô hít vào một hơi, nguy hiểm thật, suýt nữa đã đụng vào anh!

“Anh muốn làm gì?”

Bạc Hàn Xuyên nhìn phòng bị mình, nhíu mày hỏi: “Em sợ anh sao?”

Sắc mặt Thẩm Ngân Tinh hơi ngưng lại một chút rồi lập tức nói: “Tại sao em phải sợ anh?”

Bạc Hàn Xuyên cứ thể lẳng lặng mà nhìn cô, nhưng lại vô hình vạch trần lời nói dối của cô.



Vẻ mặt Thẩm Ngân Tinh hơi mất tự nhiên, thấp giọng lẩm bẩm: “Ai bảo anh nói mấy lời như thế, còn không cảm thấy xấu hổ…”


Tiếng nói của cô rất nhỏ nhưng Bạc Hàn Xuyên vẫn nghe thấy được.





Nhưng nhìn bộ dạng rất để ý của cô, anh cũng không tiếp tục quấn lấy sự việc này nữa.



Mà đưa cà vạt trong tay tới.



“Giúp anh thắt.”

Thẩm Ngân Tinh nhìn lướt qua chiếc cà vạt màu đen trong tay anh, cô hít sâu một hơi rồi vẫn cầm lấy.



Bởi vì cô đang đứng ở cửa nhà vệ sinh, trên đó còn có có một bậc thang nên chiều cao của cô với Bạc Hàn Xuyên rút ngắn không ít, cô cũng không cần phải nhón chân vì thế thoải mái hơn rất nhiều.



Bạc Hàn Xuyên rũ mắt xuống là có thể thấy chóp mũi trơn bóng của Thẩm Ngân Tinh.



“Xong rồi!”

Không tới vài phút, Thẩm Ngân Tinh đã thắt xong cà vạt, cô khẽ ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông: “Anh không muốn thử học thắt cà vạt thật sao? Nhỡ đâu có một ngày chỉ có một mình anh, vậy không bất tiện sao?”

“Có em.”

Thẩm Ngân Tinh nhíu mày: “Em lại không ở chung với anh.




Chẳng lẽ, mỗi ngày anh còn phải chạy đường xa tới đây để em thắt giúp anh sao?”



Bạc Hàn Xuyên trầm ngâm một lát, khom người ôm lấy Thẩm Ngân Tinh bậc thang xuống, thuận tiện nói một câu: “Cũng không phiền phức lắm.”

Nhìn sắc mặt bình thản của anh, trong lòng Thẩm Ngân Tinh không kiềm được cảm thấy buồn cười.



Trước đây chỉ thấy anh tà mị hấp dẫn người khác muốn chết, làm người khác không biết ứng phó thế nào.



Nhưng cô lại không ngờ, anh cũng có lúc rầy rà như vậy

“Được rồi, đi làm thôi.”

Thẩm Ngân Tinh vừa nói vừa cầm điện thoại bỏ vào trong túi xách, đi đến trước cửa bắt đầu đổi giày.



“Anh đưa em đi”

“Được.”

Dù sao từ chối cũng chẳng có tác dụng...