Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 24: 24: Ăn Xong Bữa Tối Rồi Hãy Đi




Mắt Thẩm Ngân Tinh khẽ run, quay đầu kinh ngạc nhìn bà cụ Bạc, bỗng có một loại cảm giác dần rõ ràng.



Thật là một đứa nhỏ thông minh, nói một chút thì hiểu ngay.



“Nói thì đơn giản, quá trình mới là chuyện khó khăn.



Nhưng chỉ cần cháu quyết định thì cũng chỉ còn là vấn đề thời gian.”

Thẩm Ngân Tinh suy tư gật đầu.



Hai người nói chuyện một lúc, lão phu nhân bắt đầu buồn ngủ.



Thẩm Ngân Tinh thấy thế, muốn đứng dậy nói lời tạm biệt, kết quả là bà cụ Bạc lại không chịu thả người.



“Nhóc con, đừng đi.



Ở lại ăn tối cùng bà rồi hãy đi.”

“Chuyện này…”

“Ngân Tinh, cháu nhẫn tâm từ chối bà nội sao?” Thẩm Ngân Tinh bất lực nhìn đôi mắt đáng thương của bà cụ.



Sao cô có thể nhẫn tâm cự tuyệt chứ.





“Nhưng mà bà nội, bà buồn ngủ rồi…”



Bà cụ Bạc cười cười: “Bà thấy cháu cũng buồn ngủ, hay là cháu cũng nghỉ ngơi một chút đi?”

“Chuyện này không được…” thích hợp.



Thẩm Ngân Tinh còn chưa nói xong, bà cụ Bạc đã quay người nói với người giúp việc: “Lai Dĩnh, mau đưa cô Thẩm lên tầng hai phòng trong cùng bên phải nghỉ ngơi.”

Thẩm Ngân Tinh: “…”

Lai Dĩnh: “… ” Phòng trong cùng bên phải, không phải là phòng của cậu chủ à? Có nhất thiết phải vội vàng như vậy không? Đây chẳng phải là muốn trực tiếp đưa cô Thẩm lên giường của cậu chủ à?1

Không đúng, bà ta sai rồi.



Bây giờ lão phu nhân là thực sự muốn đưa cô Thẩm lên giường của cậu chủ!

Nhưng từ trước đến nay cậu chủ không cho phép người khác tiến vào khu vực riêng tư của cậu ấy chứ đừng nói đến phòng ngủ.



Bà cụ không sợ cậu chủ trở về trực tiếp đem cô Thẩm từ trên giường ném văng ra ngoài?

Đến lúc đó thì thật là xấu hổ?

“Thưa bà…”

Lai Dĩnh vừa định nhắc nhở bà cụ một câu, bà cụ lập tức xoay qua phóng tới một ánh mắt, bà ta lập tức thay đổi giọng nói.



“Tôi muốn hỏi, cô Thẩm có muốn tắm trước rồi mới ngủ hay không? Nếu cô muốn tắm, tôi sẽ cho người đi chuẩn bị nước.”

Nếu đã muốn đưa lên giường của cậu chủ, vậy dứt khoát phải tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi mới đưa lên!

Lời vừa nói xong, ánh mắt của bà cụ lập tức sáng lên, tỏ vẻ đồng ý nhìn Lai Dĩnh.



“Đúng đúng đúng! Tắm một cái ngủ mới thoải mái.





Nhanh cho người chuẩn bị nước.”

“…”

Cuối cùng Thẩm Ngân Tinh bất đắc dĩ phải chấp nhận, lòng tốt khó chối từ.



Hơn nữa, nhắc đến chuyện tắm, cô theo bản năng cũng không muốn cự tuyệt.




Thẩm Ngân Tinh bị đưa tới phòng mà bà cụ Bạc căn dặn.



Đúng lúc người làm đã chuẩn bị xong nước tắm đi ra, cùng Lai Dĩnh rời đi, còn thuận tiện nhẹ nhàng đóng cửa lại.



Đôi mắt thanh tú của Thẩm Ngân Tinh nhìn một vòng quanh căn phòng xa lạ này.



Lọt vào tầm mắt là một màu trắng, ngẫu nhiên lại điểm một phần màu đen.



Giữa phòng là một chiếc giường đôi lớn, bốn phụ kiện trên giường là hai màu xám trắng kết hợp với nhau không theo quy tắc, lạnh cứng đắt khí.



Dưới giường, bốn phía xung quanh là chiếc thảm lông đen tinh khiết.



Trong phòng không dính một hạt bụi, ánh sáng rực rỡ tràn ngập trong phòng ngủ, đơn giản mà xa hoa.



Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô đi đến cửa phòng tắm, để lạị dép lê ngoài cửa, chân trần bước vào.



Đã quen với thói quen giản đơn quý tộc xa hoa của nhà này, khi nhìn thấy bồn tắm lớn trắng tinh bên trong, cô cũng không có quá nhiều cảm xúc nữa.



Khi cơ thể chìm vào làn nước ấm, bao nhiêu bực bội cùng mệt mỏi đều tan biến.



Dòng nước như tấm vải sa tanh mềm mại lướt trên người cô, cả người được bao phủ bởi sự ấm áp, dòng máu trong cơ thể lạnh lẽo cũng dần ấm lên.



Cô thoải mái thở nhẹ một hơi, dựa lưng vào bồn tắm, hai mắt nhẹ nhàng khép lại..