Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 28: 28: Tình Cảm Ngốc Nghếch




Bất ngờ hiểu được suy nghĩ trong ánh mắt Thẩm Ngân Tinh, Bạc Hàn Xuyên nhướng mày: “Tiện nghi thì sớm muộn gì cũng chiếm thôi, bây giờ chuyện này không có gì đáng trách cả.”

Thẩm Ngân Tinh cũng không phải là đơn thuần chạy theo tình yêu, mà chỉ cần đối phương là một người đàn ông đứng trên đỉnh cao về xuất thân hay tướng mạo, cô đều có thể bị thu hút một cách mù quáng.



Cô thực sự là một người phụ nữ quá thực tế.



Nhiều năm như vậy rồi, những người đàn ông cô từng gặp qua cũng không tính là ít, cũng đã qua cái tuổi tình yêu chớm nở từ lâu rồi.



Cộng với chuyện của Tô Vũ trước mắt nữa, đàn ông trong lòng cô đều như nhau cả thôi.



“Làm sao anh Bạc biết được chắc chắn cuối cùng chúng ta sẽ đến được với nhau?”

Bạc Hàn Xuyên nhìn chằm chằm vào gương mặt đang hơi tức giận của cô, thấp giọng bật cười.



“Làm sao biết được?”

Anh im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy đang thấp thoáng ánh sáng lấp lánh của cô.



Anh vươn tay vén lọn tóc đang làm loạn trên má cô, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp cố ý tựa như vô tình lướt qua gò má của cô.





Giọng nói trầm thấp và quyến rũ: “Nói chung là bởi vì… trên thế giới này, chỉ có em mới có thể xứng đôi với tôi mà thôi.”1

Thẩm Ngân Tinh có hơi buồn bực: “… Anh Bạc, xin lỗi nhưng tôi xin nói thẳng, anh kiêu ngạo quá rồi đó.”

Người đàn ông chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ mọng xinh đẹp của cô.



“Bạc Hàn Xuyên.”

“Cái gì?”

Thẩm Ngân Tinh sửng sốt, không hiểu tại sao bỗng nhiên anh lại như vậy.



“Tên của tôi.



Hoặc em gọi thẳng tên tôi là Hàn Xuyên cũng được.”


Thẩm Ngân Tinh lại cạn lời một lần nữa, không biết rốt cuộc nên đối đáp với người đàn ông này như thế nào.



Không lâu sau đó, Thẩm Ngân Tinh mới muộn màng nhớ tới cuộc trò chuyện ngày hôm nay.



Thực ra anh đã cho cô một đáp án trực tiếp nhất rồi!

Ba chữ Bạc Hàn Xuyên đã đủ để có cái vốn kiêu ngạo này rồi!

“Cho dù như thế nào, anh Bạc…”

“Ừm?”

Lời nói của Thẩm Ngân Tinh còn chưa nói xong, ngón tay thon dài của Hàn Bạc Xuyên đã đặt trên cằm của cô, nhẹ nhàng bóp lại.



Thẩm Ngân Tinh dừng lại, sửa lại:

“Cho dù như thế nào, Bạc… Hàn Xuyên, chúng ta nhất định phải tiếp tục nói chuyện trong tư thế này sao?”

Hàn Bạc Xuyên nhướng mày, chống tay xuống giường, lật người một cái đã đứng trên mặt đất.



Trong cả quá trình không hề động chạm đến Thẩm Ngân Tinh một chút nào.



Thẩm Ngân Tinh vội vàng ngồi dậy, khép chặt áo choàng tắm trên người lại để che đi bả vai đang lộ ra ngoài.





Bạc Hàn Xuyên cho cô thời gian sửa soạn, rồi sau đó mới quay người lại nhìn Thẩm Ngân Tinh.



Sự trêu đùa lúc nãy đã không còn nữa, mà thay vào đó là nhã nhặn, tuấn tú, khiêm tốn giống như lần đầu tiên gặp mặt.



“Từ trước đến nay tôi không bao giờ ép buộc phụ nữ, cho dù bên cạnh tôi cũng chỉ có một mình em thôi.



Tôi nhìn trúng em, sau đó theo đuổi em, chẳng lẽ không phải là quy trình này sao?”

“…”

Sau khi nghe những lời này của Bạc Hàn Xuyên, cơn tức giận lâm râm lẩn quẩn trong ngực của Thẩm Ngân Tinh cũng chợt tan thành mây khói.




Thay vào đó là một trận cười không hề che giấu.



Hóa ra người đàn ông vừa kiêu ngạo vừa hoàn hảo này thật sự chưa từng yêu đương lần nào…

Đến cả theo đuổi một người mà cũng chỉ biết hành động theo những phương pháp đơn giản và trực tiếp nhất.



Giống như tức giận với anh ấy như vậy, há gì phải gây khó dễ với chính bản thân mình.




“Thực ra anh nói như thế… cũng không sai, nhưng mà phương pháp cũng không hẳn là đúng…”

Bạc Hàn Xuyên nhìn cô: “Vậy thì phương pháp đúng là gì, ví dụ như…”

Thẩm Ngân Tinh trầm ngâm suy nghĩ.





“Ví dụ như tặng quà cho cô ấy, bao dung cô ấy, thấu hiểu cô ấy, tôn trọng cô ấy, thường xuyên ở bên cạnh cô ấy, không mập mờ với người phụ nữ khác, thỉnh thoảng thêm một chút lãng mạn?”

Thực ra Thẩm Ngân Tinh cũng không biết phải nói như thế nào, dù sao nói về yêu đương thì với một người bị động và bảo thủ như cô sao có thể biết được nhiều chứ?

Hàn Bạc Xuyên im lặng lắng nghe, giống như sau khi suy ngẫm điều gì đó thì gật đầu.



“Tôi cảm thấy, những điều này đều không phải là vấn đề của tôi.



Vậy nên…” Đột nhiên Hàn Bạc Xuyên mỉm cười với cô.



“Vậy nên?” Thẩm Ngân Tinh cảnh giác.



“Vậy nên em dạy tôi nhiều như thế, là đang hy vọng tôi sẽ theo đuổi em giống như vậy sao?”

“…”

Thẩm Ngân Tinh có hơi tỉnh ngộ.



Sao cô vẫn cứ luôn cảm thấy mình đang bị mắc bẫy vậy nhỉ?.