Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 3: 3: Tranh Thủ Thời Gian Cho Bà Ôm Chắt Đi




Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ trông thấy một người đàn ông thân hình cao ráo mặc một bộ vest hàng hiệu màu đen, đang vững bước tiến về phía hai người bọn họ.1

Lông mi vừa dài vừa dày, sống mũi cao, đôi môi mỏng sắc bén, đôi mắt đen như mực ẩn chứa ý cười, giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên.



"Bà nội, bà đang tức giận ai vậy?”

Ánh nắng buổi chiều chiếu lên người anh, làm cho bóng của anh trở nên to lớn và vững chắc, cử chỉ vô cùng cao quý và tao nhã.



Bà cụ vô cùng hài lòng nhìn cháu trai của mình, sau đó mới quay đầu ra hiệu cho Lai Dĩnh, Lai Dĩnh lập tức xoay người rời đi.



Người đàn ông ngồi xổm xuống, cầm lấy tay của bà cụ, nhìn thấy dáng vẻ bĩu môi tức giận của bà cụ thì khẽ cười.



"Là ai làm cho bà nội không vui vậy, cháu sẽ giúp bà xử lý bọn họ!”

Bà cụ bĩu môi: "Ngoại trừ đứa nhỏ không có lương tâm như cháu ra thì còn ai vào đây nữa? Còn không tranh thủ thời gian cho bà ôm chắt đi!”

Trong mắt Bạc Hàn Xuyên thoáng qua sự bất đắc dĩ.





"Bà nội, cháu vừa về nước, biết tìm phụ nữ sinh cháu cho bà ở đâu đây?”

Bà cụ hừ một tiếng: “Nhiều năm rồi, khả năng đối phó của cháu vẫn không thay đổi!”

Bà cụ phồng má nói xong, lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngân Tinh.



Lai Dĩnh đã đi đến trước mặt của cô, người con gái nhìn qua phía bên này, bà cụ giơ tay vẫy vẫy cô.



Thẩm Ngân Tinh nghi hoặc, nhưng vẫn theo Lai Dĩnh đi qua bên đó.



Bạc Hàn Xuyên đứng lên, nhìn thấy cách đó không xa Lai Dĩnh đang dẫn một cô gái dáng người cao ráo mảnh mai đi tới.




Sặc mặt cô gái hơi nhợt nhạt nhưng cũng không che mất đi vẻ đẹp vốn có, cô mặc một bộ đồ của bệnh nhân rộng thùng thình, khi bước đi quần áo bệnh nhân bay phấp phới, có thể thấy rõ dáng người rất gầy bên trong.



Bạc Hàn Xuyên nheo mắt lại, đôi mắt đen nhìn chằm chằm khuôn mặt của người con gái đang đi đến.



Nhưng khi Thẩm Ngân Tinh đi đến gần, nhìn anh với ánh mắt cảnh giác và nghi ngờ, anh mới từ từ thu ánh mắt lại.



Trong lòng thoáng kinh ngạc, đây là lần đầu tiên có một người con gái nhìn anh với ánh mắt thản nhiên như vậy.



Thậm chí, người con gái chỉ lướt nhìn qua người anh rồi trực tiếp nhìn về phía bà nội của anh.



Ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên đó làm cho anh hơi ngạc nhiên, hơn nữa trong lòng còn có chút cảm giác thất bại.



Anh hơi giật mình, môi mỏng khẽ cong lên.





"Bà cụ, bà tìm cháu có việc gì sao?”

Khi Thẩm Ngân Tinh nói chuyện, hơi cúi người xuống, vì đang có bệnh nên giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng và có phần yếu ớt.



Điều này làm cho ánh mắt của Bạc Hàn Xuyên đang đứng bên cạnh mơ hồ loé lên một tia sáng.



Điều tối kỵ nhất khi nói chuyện với một người luôn ngồi trên xe lăn là khiến cho người ấy phải ngước cổ, việc này đặc biệt không tốt cho đốt sống cổ.



Chuyện này anh vẫn luôn để ý nên đương nhiên hiểu rõ tư thế như vậy rất mỏi.



Việc này không khác gì mấy so với đứng tấn.



Một cô gái gầy yếu như vậy...!

Ý cười trong mắt bà cụ càng đậm, bà cụ cầm tay của Thẩm Ngân Tinh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô một lúc lâu, liên tục gật đầu.



"Được, không tồi, không tồi, thật sự không tồi!"


Thẩm Ngân Tinh không hiểu chuyện gì hết, chỉ có thể ngại ngùng nở một nụ cười lịch sự.





"Cô gái, không cần phải lo lắng, bà nội không phải là người xấu.



Chỉ là một người quá nhàn rỗi, nhìn thấy cháu cảm thấy rất có duyên.



Đột nhiên gọi cháu đến đây, có phần hơi đường đột, bỏ qua cho bà nội nhé!”

Đối diện với sự nhiệt tình không chút che dấu của bà cụ, Thẩm Ngân Tinh lắc đầu.



"Không sao, dù sao cháu cũng chỉ có một mình.”

Thẩm Ngân Tinh nói xong, trong đôi mắt thanh tú thoáng hiện lên sự chua xót, bà cụ rất dễ dàng nhận thấy, sau đó có phần đau lòng vỗ nhẹ lên tay cô.



"Cô gái ngoan, cháu tên là gì?"

"Ngân Tinh, Thẩm Ngân Tinh.”1.