Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan

Chương 25:nếu không, sẽ sợ Tiểu Nghiêng Nghiêng trốn mất.




Tịch Hân Nghiêng trong tay nâng còn mèo ú bé nhỏ, khẽ gãi nhẹ cổ nó, mèo ú liền phát ra một tiếng trầm đục khàn khàn, nằm phơi bụng.

Về chuyện này....cô cười khổ, mẹ cô vẫn còn rất khó chịu, giờ có hỏi thì cũng sẽ y chang như thế, Tịch Hân Nghiêng lảng sang chuyện khác:” à mẹ à, người dạo này toàn ở nhà ạ?.... không đi chơi ở đâu cho khuây khỏa sao?”.

Quả nhiên chiêu này vô cùng hiệu quả, bà nghiêng đầu, vui vui vẻ vẻ vuốt ve cái đầu của con meo meo, bà quên hết chuyện vừa rồi kéo cô kể:” có chứ, có chứ, mới hôm kia mẹ còn gặp dì lý của con đấy, rồi đi dạo xung quanh nữa” mẹ cô chợt nhớ ra cái gì, nhìn cô:” phải rồi, mẹ còn mua cho con hai cái váy rất đẹp, một lát nữa mẹ lấy cho con xem, mặc nó vào ban đêm thì có khi nào Húc sâm nó....”.

“ mẹ à ~”. Cô cắt ngang dáng vẻ ái muội ngập ngừng của bà.

“ ài ~ con đừng cản mẹ, để mẹ vui một chút nào” bà kéo cô thủ thỉ:” này, mẹ lúc nãy thấy Húc Sâm nó cười với con rất tình tứ, con nói xem có phải nó thích con rồi không?, nếu như thế thì mẹ con rất vui đó”.

“....”.

Tịch hân Nghiêng không biết là Phượng Vũ vân là mẹ cô hay là bạn của cô nữa....

“ mẹ à”. Cô nói.

“ được rồi, được rồi”. Phượng Vũ Vân thõa hiệp.

Bên ngoài, Tịch Húc Sâm đang chăm chú di chuyển một tướng cờ, Phượng lão đối diện trầm ngâm nhìn anh, sau đó gật gù.

Anh thản nhiên nhìn ông, Phượng Lão hít mắt, vu vơ nói:” mẹ của con bé, tính cách rất giống con bé, lúc trước gặp Tịch Húc Diệu liền nhất quyết đòi gả cho Tịch gia bằng được, cứ tưởng con bé sẽ hạnh phúc tới cuối đời, ai dè chỉ vì một sai lầm, bây giờ lại chỉ biết chịu thiệt thòi.... haizzzz...con bé cũng như thế, tính cách đơn giản, ta chỉ cần nó bình an là được rồi”.

Anh im lặng lắng nghe, Phượng lão lúc này mới cầm lấy một quân cờ đen đặt xuống, ăn mất quân cờ trắng của Tịch Húc Sâm, ông thâm thúy nói:” ta nói như thế cậu hiểu ý tôi chứ?”.

Tịch Húc Sâm đối diện với ông, ánh mắt rất chính trực:” ý của ông là...?”.

“ ta biết cậu yêu con bé”.

Anh khẽ cười:” quả thật không giấu được ánh mắt của ngài”. Lúc này Tịch Húc Sâm nghiêm túc hẳn ra, bầu không khí lắng đọng, không nhìn ra tâm tình gì.

“ gia gia đây là muốn ngăn cản sao?”.

Phượng lão thản nhiên, củ gừng già này rất từ tốn, ông chỉ hỏi lại:” nếu ta cản thì cậu sẽ từ bỏ à?”.

Anh lắc đầu, ánh mắt quả quyết nhìn thẳng phượng lão:” cháu sẽ không buông tay”.

Tịch Húc Sâm đối với lời nói của mình rất chắc chắn, anh sẽ không buông tay, dù thế giới có ruồng bỏ anh cũng sẽ không, anh đã lún quá sâu vào rồi, hoàn toàn không có khả năng thoát ra.

“ ta biết như thế, cho nên ta không có ý định ngăn cản”. Phượng lão nói.

Tịch Húc Sâm hiếm khi bày ra vẻ mặt ngạc nhiên như thế:” Phượng gia gia...”.

“ ta đồng ý”.

Anh khẽ cười nói:” cảm ơn ngài”.

Phượng lão một tay chống gậy, tay kia thì vịn bàn đứng lên, hướng ra cửa sổ chứa đầy hoa nhài, mùi hương vẫn còn bay thoang thoảng.

“ ta đồng ý với cậu chỉ vì ta tin tưởng nhân phẩm của cậu, không liên quan gì đến Tịch gia”.

Tịch Húc Sâm từ nhỏ đã ở bên cạnh Tịch Hân Nghiêng, Phượng lão cũng biết đến độ tồn tại này của anh, cũng xem như cũng là người nhìn xem anh từ nhỏ cho đến lớn.

“ cháu biết”. Anh nói.

“ ừ, phải đối tốt với con bé, bảo vệ, làm chỗ dựa cho nó”.

Tịch Húc Sâm nói:” cháu hứa với ông”.

Buổi nói chuyện còn vài câu râu ria không đáng nhắc đến, mọi thứ có thể lượt bớt, hai người nhìn thấy Tịch Hân Nghiêng và Phượng Vũ Vân bước xuống, cả hai lựa chọn bỏ qua không nói gì, tiếp tực chơi cho xong ván cờ.

Hai ván cờ xong xui, đều là anh nhường Phượng Lão thắng, ông cụ cũng biết như thế, hiếm khi con cháu trở về, ông dù không thích người khác nhường nhịn nhung lại rất vui vẻ.

Sau đó cô và anh trở về nhà, Tịch Hân nghiêng hẹn ông thời gian sắp tới sẽ lại đến thăm ông, dặn mẹ cô phải cẩn thận, Phượng Vũ Vân đáp ứng, cầm lấy một cái túi nhét vào tay cô, nháy mắt mấy cái, Tịch hân Nghiêng liền biết trong đó có cái gì.

Cô đưa meo meo cho anh ôm, còn mình thì nhất quyết không dám thả cái túi ra, cái túi trên tay dường như nặng trịch, suốt dọc đường cô vẫn một mực không buông nó ra, đến khi lên xe cô vẫn còn giữ khư khư.

Tịch Húc Sâm đương nhiên là không nói gì, anh đặt con mèo vào rọ mới mua lúc sáng, để phía sau xe rồi trở về vị trí ghế lái.

Tịch Hân Nghiêng lúc này đang mải mê lén lút nghiên cứu túi quần áo có gì bên trong, hoàn toàn không phát hiện ra anh đang dịch sát vào người cô.

Tịch Húc Sâm nhoàn người áp sát cô, tay anh vòng qua eo cô, bên tai vang lên một tiếng cụp của thắt dây an toàn vang lên làm cô giật cả mình.

Anh nhếch môi:” an toàn một chút, như thế mới không sợ Tiểu Nghiêng Nghiêng trốn mất”.

Bùm ~~

Hai má Tịch hân nghiêng liền bị nướng cháy.