Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan

Chương 49:không giáp mặt được thì đành dùng thủ đoạn để giành chiến thắng.




" Phản rồi ". Ông cụ Tịch giận tím tái:" hai cô cậu đến đây chọc giận lão già là tôi có đúng hay không".

Nếu thế thì cô cũng muốn nói rõ, cô chân thành nhìn ông cụ:" Ông à, cháu không thể kết hôn với Triệu Dược Khanh được".

" Vì sao, ta cho con giải thích, giải thích không được thì kết hôn cho ta".

"....".
Ông ấy thật ngang ngược, được rồi, đâm lao phải theo lao.

Cô phủi phủi tay:" không thể, ông à, ông không biết Triệu Dược Khanh và Tịch Điềm Điềm là một cặp sao, người ta là kim đồng ngọc nữ, nếu như con đính hôn với bạn trai của em gái thì em ấy sẽ nghĩ như thế nào đây, con không muốn bị mang tiếng giật người yêu".

Tịch Hân Nghiêng giả vờ yếu ớt vô tội, bắt được điểm yếu, cô dùng chiêu này đủ mạnh.

Ông lão nghe cô nói xong, ông cụ cũng im lặng dừng lại một chút, sắc mặt rất khó coi:" Ta không nghe đến chuyện này, chuyện như vậy vì sao Triệu gia lại không ngỏ ý cưới Tiểu Điềm?".

Cô nhún vai:" con cũng không rõ, cái này ngài phải hỏi hai người bọn họ".

Cô thuận thế đổ hết lên người Tịch Điềm Điềm, cô biết chắc chắn nếu đẩy hòn lửa nóng này cho cô ta thì cô ta cũng rất vui vẻ mà ôm lấy, sẽ không có bất cứ sơ hở gì, có chuyện gì cô cũng không lo.

Đang đến hồi kết gay cấn thì làm sao kết thúc giữa chừng được, coi nhìn ông cụ đang phân cân, thêm vào một ít gia vị đệm:" Ông nghĩ lại xem, bây giờ nếu mà con đồng ý với hôn sự này thì không tốt một chút nào, tình chị em sẽ xứt mẻ".

Cô thấy ông ấy bị lung lay, ông cụ Tịch có lẽ rất yêu quý Nữ chính, vì vậy... tại sao cô lại không lấy sự yêu quý đó mà làm đòn tiến.

Tịch Hân Nghiêng đảo mắt, quả nhiên là nữ chính, mới có vài ngày liền lấy lòng được hết tất cả mọi người rồi.

Chiều này quả thật vô cùng hợp lý và siêu tốt.

Ông cụ Tịch không tức giận nữa mà đang ngồi suy tư.

Cô ở phía sau lưng ông ấy cười khẽ, ra một dấu oke với Tịch Húc Sâm.

Chuyện gì cũng đẩy cho nữ chính là được rồi.

Vẻ mặt khó chịu của anh từ nãy đến giờ đột nhiên hơi biến đổi, lặng lẽ nhéo mũi cô nói thầm "nghịch ngợm".

Cô xùy một cái rồi lại cố tỏ ra vẻ nghiêm chỉnh đợi ông cụ Tịch suy nghĩ xong.

Cũng may ông ấy suy nghĩ thông suốt, ông vẫy tay:" thôi...thôi... chuyện này ta sẽ suy nghĩ lại, hai người các con về trước đi".

"Vâng... vậy cháu và chú về trước ạ, ông mạnh khỏe". Cô cười rất tươi, kéo Tịch Húc Sâm ra về.

Quả nhiên đụng chuyện đến nữ chính thì ông cụ Tịch không thể ngồi yên được, cháu gái yêu quý của ông ấy không thể nào chịu ủy khuất, Cô cũng không nhất thiết phải tranh giành tình cảm kỳ lạ này với nữ chính.

Thứ tình cảm trục lợi này cô ta muốn lấy thì cứ việc cho cô ta.

Làm ý chí ông cụ Tịch lung lay xong, hai người liền trở lại Phượng gia.

Ở Phượng gia, mẹ của cô và Phượng Lão Gia đang rồi thất thần.

Thất thần đến nỗi khi cô tiến vào cũng không có ai chú ý đến cô.

Tịch Hân Nghiêng liền chạy đến ôm lấy ông cụ làm nũng:" cháu về rồi đây ạ".

Ông cụ giật mình, nhanh chóng ôm lấy cô:" cháu gái ngoan, mọi chuyện sao rồi?".

Cô cười nhẹ rất láo lĩnh:" không sao ạ, mọi chuyện có lẽ đã giải quyết xong".

Mẹ cô dường như không tin:" đâu mà nhanh như thế, thường thì ông già ấy rất cứng đầu, con giải quyết như thế nào vậy?".

Cô búng tay:" cũng không có làm gì, không phải nhà họ Tịch còn có một đứa cháu gái còn cưng hơn con hay sao, con chỉ là đem chuyện này giao cho Tịch Điềm Điềm, giúp cô ta có một mối lương duyên tốt".

Mẹ cô nghe xong thì vỗ tay cái bốp:"Đúng rồi,  mẹ quên mất, mẹ nghe nói ông già bên đó hiện tại rất yêu thương cô ta,  có lẽ ông ta không muốn Cháu gái yêu của mình bị ủy khuất đâu". Nhắc đến chuyện của Tịch gia, bà bùi ngùi nhìn cô:" Hân Nghiêng à, khó xử cho con quá, con cũng là cháu gái của Tịch gia, nhưng mà....".

Cô cản bà:" không sao ạ, có mẹ và ông thương con là đủ rồi, con không cần bọn họ"..

Tịch Hân Nghiêng rất thản nhiên, mẹ cô, bà thấy cô không quan tâm gì đến chuyện của Tịch gia thì yên tâm.

Tịch Hân Nghiêng không biết chuyện này sẽ diễn ra như thế nào ,chỉ là có thể đưa đẩy tình tiết thành công được bao nhiêu phần trăm thì cô vẫn cứ việc đưa đẩy.

Chắc bây giờ, Tịch Điềm Điềm biết tin thì sẽ rất vui vẻ, có lẽ sau này nam chính và Nữ chính sẽ phải cảm ơn cô đó.

Tuy nhiên, cô vẫn đang thắc mắc vì sau Nam chính lại chỉ định tên cô, mà không định tên Tịch Điềm Điềm, không phải hai người mới chính là vai chính trong tiểu thuyết này à.

Làm ơn cô chỉ làm nữ phụ được không?, Không thích hợp chen chân vào đấu đá của hai người, cũng không có hứng thú mà đi tranh giành sứt đầu mẻ trán.

Hay là dù có tránh né đến đây thì cô cũng bắt buộc phải trở thành pháo hôi, có như thế Đại Thần mới hả dạ?.