Giang Yến Ly tựa vào thanh cầm trong phòng luyện tập dùng để đè chân, trong mắt hiện lên một tia hoang mang.
Bộ quy tắc của cô? Quy tắc của cô là gì?
Giang Yến Ly nhớ tới lúc mới gia nhập Giang San, cô cũng giống như Tần Di Y bây giờ, bất luận cảm xúc tốt xấu gì đều biểu hiện ở trên mặt, sạch sẽ giống như tờ giấy trắng.
Chẳng qua cô chưa bao giờ nhu nhược cầu cứu Tiêu Ân Tuấn như vậy. Cô biết mình ở phương diện tiền bạc đã cầu xin anh. Bởi vậy trong công việc luôn cố gắng làm tốt nhất.
Ban đầu, cô cũng không biết làm gì cả. Vì có thể sớm trở thành một nghệ sĩ có tư cách, cô thường xuyên về khuya, dậy sớm, ngày đêm học tập, luyện tập, cho đến khi thành thạo mọi kỹ năng, mới có được địa vị nữ diễn viên hàng đầu như hiện nay.
Từ một người mới vô danh, dần dần trở thành một nửa bầu trời của Giang San.
Lúc ấy hắn rõ ràng nói với cô, nếu muốn hắn ra tay hỗ trợ giải quyết vấn đề, nhất định phải có năng lực để hắn thưởng thức.
Cô đã làm được.
Nhưng bây giờ hắn lại đối xử với Tần Di Y như thế nào?
Giang Yến Ly nhìn Tần Di Y một lúc, đột nhiên mở miệng:
“Tiêu tổng, nếu anh có ý kiến với phương pháp giảng dạy của tôi, anh có thể để Tần Di Y đổi giáo viên khác.”
Cô không muốn dạy nữa.
“Tôi nói là có ý kiến với cô khi nào?”
Ánh mắt Tiêu Ân Tuấn đùa giỡn nhìn cô, phát hiện cô không vui, ngữ khí buông lỏng:
“Tôi chỉ nhắc nhở cô, Di Y và cô không giống nhau mà thôi.”
Ừ, đúng thật là rất khác!
Hắn há mồm ngậm miệng đều là “Di Y”, còn cô theo hắn nhiều năm như vậy, vẫn là một câu lãnh đạm xa cách “Giang Yến Ly”.
Bầu không khí chợt lạnh đi.
Lúc này, Tần Di Y im lặng hồi lâu mới vội vàng hỏi:
“Tiêu tổng, không phải anh nói tối nay có hẹn sao? Chúng ta mau đi thôi, trễ một chút nữa sẽ bị kẹt xe mất.”
Giang Yến Ly hơi dừng lại, nhớ tới hôm nay là ngày mười lăm.
Ngày 15 hàng tháng là ngày nhóm thiếu gia hẹn nhau đi uống rượu, Tiêu Ân Tuấn không từ chối được, bình thường đều là dẫn Giang Yến Ly đi ngăn rượu.
Lần này có vẻ như anh ta định mang Tần Di Y đi cùng.
Giang Yến Ly rũ mi xuống, do dự một lát, nhưng vẫn là không nhịn được thấp giọng nói một câu: “Dẫn cô ấy đến nơi đó không thích hợp.”
Tiêu Ân Tuấn không trả lời cô, kéo Tần Di Y rời đi, một chút mặt mũi cũng không định giữ lại cho cô.
Tần Di Y bị Tiêu Ân Tuấn kéo đi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Giang Yến Ly, trong ánh mắt lộ rõ vẻ đắc ý. Đến khi ngồi vào ghế phụ, nàng ta mới một lần nữa bày ra bộ dáng ngoan ngoãn.
“Tiêu tổng, chúng ta sẽ đi gặp ai vậy? Sao chị Yến Ly nói dẫn em đi thì không thích hợp?” Tần Di Y ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi.
Trên mặt Tiêu Ân Tuấn không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng ngữ khí so với vừa rồi cùng Giang Yến Ly nói chuyện thì ôn hòa hơn nhiều:
“Cô ấy nói không thích hợp thì không thích hợp? Tôi muốn mang theo ai, là quyết định của tôi.”
Tần Di Y quan sát thấy trên mặt Tiêu Ân Tuấn chợt lóe lên chán ghét, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời còn không khỏi mừng thầm một phen.
Đúng vậy, Giang Yến Ly dựa vào cái gì liền cảm thấy, người đi cùng Tiêu Ân Tuấn không thể là người khác?
Hơn nữa, một ông chủ lớn đẹp trai, nhiều tiền như Tiêu Ân Tuấn, làm sao có thể dùng một người phụ nữ trong bốn năm?
Ngay cả một danh phận cũng không có, Tần Di Y càng thêm chắc chắn, Giang Yến Ly nhất định là sẽ bị vứt bỏ.
Bản chất của đàn ông là vậy, lâu dần sẽ nhạt phai. Cho dù là người phụ nữ xinh đẹp xuất sắc như Giang Yến Ly, trải qua năm tháng gột rửa cũng sẽ có biến hóa, cảm thấy nhàm chán cũng là đương nhiên.
Tiêu Ân Tuấn cần là một người phụ nữ trẻ và thanh tú như cô mới đúng.
Nghĩ đến đây, Tần Di Y càng thêm đắc ý.