Sắc mặt Tiêu Ân Tuấn lập tức trầm xuống, hắn nhìn kỹ khuôn mặt không chút biểu cảm của Giang Yến Ly, lạnh giọng hỏi:
“Cô không muốn làm nữa?”
Giang Yến Ly rũ mắt xuống, hai tay buông thõng bên hông: “Tôi có quyền lựa chọn sao?”
Cô nói cũng không sai, cho dù là chấm dứt hợp đồng hay tiếp tục làm việc cho Giang San, đây đều không phải trong phạm vi cô có thể quyết định.
Tiêu Ân Tuấn nhìn chằm chằm Giang Yến Ly, ánh mắt dần dần chuyển từ thờ ơ sang thiếu kiên nhẫn.
Sau đó nghĩ tới cái gì, giọng nói châm chọc cùng khinh miệt đạt tới cực điểm:
“Cô sở dĩ có thể tự tin chấm dứt hợp đồng, là bởi vì cảm thấy mình ôm được đùi Tống Du rồi, về sau liền có thể vô tư không lo?”
Giang Yến Ly thế nào cũng không nghĩ tới Tiêu Ân Tuấn lại đột nhiên nhắc đến Tống Du. Cô ngước mắt lên nhìn hắn chằm chằm, cố nén phẫn nộ, gằn từng chữ:
“Đó là bạn của anh.”
Tiêu Ân Tuấn hơi ngửa người ra sau, ngữ khí tùy ý:
“Tôi đương nhiên biết hắn là bạn của tôi, nhưng chuyện này cũng không cản trở cô có tâm tư khác, phải không?” Trong lời nói đều là vu khống nàng.
Ánh mắt Tiêu Ân Tuấn trào phúng, trong giọng nói mang theo giễu cợt:
“Hôm đó lúc uống rượu, Tống Du nói cậu ta muốn đuổi theo cô, hỏi tôi có đồng ý hay không.”
Giang Yến Ly cau mày.
Ngay sau đó, Tiêu Ân Tuấn tiếp tục hời hợt nói: “Tôi có cái gì không đồng ý? Chỉ cần luật sư Tống hắn không ngại người phụ nữ tôi dùng bốn năm, tất nhiên là tùy ý hắn.”
“Dù sao tôi cũng thấy chán cô rồi, hay là cô ở cùng Tống Du thử đi?”
Gần như ngay lập tức, Giang Yến Ly nắm chặt tay lại. Cô suýt nữa không thể đè nén cảm xúc của mình, thật muốn tát một cái vào mặt hắn!
Nhưng lý trí nói cho cô biết, nếu cô thực sự làm như vậy. Ngoài việc thỏa mãn nhất thời ra, nhất định sẽ đắc tội Tiêu Ân Tuấn, sau này cuộc sống của cô sẽ ngày càng khó khăn.
Cô dùng móng tay lần lượt đâm vào lòng bànt ay, khống chế cảm xúc của mình, giọng điệu vẫn bình tĩnh như nước:
“Tiêu tổng nói đùa, bây giờ tôi là nghệ sĩ của Giang San, không thể đi cùng với luật sư Tống, không cần anh quan tâm.”
Nghe được đáp án của cô, ánh mắt Tiêu Ân Tuấn lóe lên ý tứ không rõ, ngữ khí đột nhiên lạnh lẽo hơn:
“Nếu cô đã biết mình là người của Giang San, cũng đừng tỏ ra như rất thân quen với Tống Du. Còn bảo anh ta hỗ trợ phát thông báo thanh minh? Cô ngại scandal lần này náo loạn không đủ lớn phải không?”
Thì ra đi một vòng lớn như vậy, là vì so đo chuyện này với cô.
Giang Yến Ly im lặng một hồi, cắn môi, nhẹ giọng nói:
“Tôi cũng không muốn làm như vậy, nhưng bộ phận quan hệ công chúng của Giang San không làm, tôi chỉ có thể dùng phương thức như vậy để bảo vệ thanh danh của tôi.”
“Tôi sắp quay phim rồi, nếu danh tiếng quá xấu sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ đoàn làm phim của đạo diễn Trương. Khi bộ phim tiếp theo được công chiếu, doanh thu phòng vé cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Giọng điệu giải thích của cô rất nhẹ, thậm chí còn có cảm giác cô đơn hiếm có trong vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày của cô.
Lông mày Tiêu Ân Tuấn chậm rãi cau lại, tâm tình trong mắt hơi thay đổi, đuôi mắt vô tình nhướng lên:
“Lần sau gặp phải loại chuyện này, có thể nói rõ ràng với tôi.”
Khóe môi Giang Yến Ly mím lại. Chẳng phải cô đã nói rõ ràng từ trước rồi sao?
Lúc đó người bày ra tư thái không liên quan đến mình là hắn, hiện tại người bảo cô phải nói rõ ràng cũng là hắn.
Thấy không còn chuyện gì khác, Giang Yến Ly thấp giọng nói một câu muốn đi quay phim, nhấc chân muốn rời đi.
Đôi môi mỏng của Tiêu Ân Tuấn hơi hé ra, gọi cô lại:
“Di Y rất kính trọng tiền bối như cô, trong khoảng thời gian này bởi vì truyền thông đồn đại, tâm tình của cô ấy vẫn rất không tốt, cô đi dỗ dành cô ấy đi!”