Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi

Chương 101




Ở bến cảng.

Tần Gia Hào cảm nhận được điện thoại mình rung lên hai cái, anh nhìn Tống Thanh nhếch mép, xem ra lô hàng này hắn ta cũng không thể lấy lại rồi nhỉ? Rõ ràng anh đã định cho chúng lấy lại lô hàng rồi cơ mà.

Nhìn người được che mặt mà Lâm Nghị mang ra, ông ta tưởng anh là con nít mới lớn hay sao mà không thấy nụ cười và vẻ mặt đắt thắng của ông ta chứ.

“ Tần Lão Đại! Người ở đây còn lô hàng của tôi đâu? ” Tống Thanh thông thả lên tiếng mà không hề hay biết chuyện gì.

Tần Gia Hào nhếch mép gật gật đầu, ánh mắt lười biến nhìn bọn họ mà nhẹ nhàng lên tiếng “ Lô hàng này xem ra Tống Lão Đại không thể lấy lại được rồi ” bảo bối anh được Nhất Minh cứu rồi, bây giờ chính là lúc kết thúc luôn toàn bộ Thiên Long.

“ Mày đừng giỡn mặt với tao, muốn lật lọng? Mày không tin tao bắn chết nó à? ” Tống Thanh tức giận đập tay lên ghế nhìn anh bằng ánh mắt giận dữ quát lớn.

Anh không ngần ngại nhìn thẳng vào hắn ta, tay từ từ rút súng từ phía sau ra “ Vậy để tôi giúp anh một tay ” Tần Gia Hào vươn súng bắn thẳng vào người được bịch mặt kia khiến cả ba người bọn họ đều ngỡ ngàng.

Người đàn ông đeo mặt nạ cũng đã nhanh tay bắn vào vai Tần Gia Hào một viên, anh ta chỉa thẳng súng vào người anh nói “ Tần Lão Đại hôm nay lô hàng không lấy được thì xem ra anh phải để lại cái mạng này rồi? ”.

Lâm Nghị cũng đã rút súng ra hướng thẳng đến Tần Gia Hào, Tống Thanh cũng tức giận đứng bật dậy, chẳng lẽ Tần Gia Hào biết kế hoạch của hắn ta rồi sao? Không thể nào, hắn ta tính toán kỹ thế mà?

Toàn bộ người của Thiên Long đều đứng bao vây một mình Tần Gia Hào, anh lại không sợ hãi mà vẻ mặt vô cùng thản nhiên, anh dơ bàn tay năm ngón lên, lần lượt thả từng ngón xuống, vừa đúng lúc hết năm ngón thì thuộc hạ của Thiên Long vẻ mặt tái mét chạy vào đầy hốt hoảng.

“ Lão Đại! Người của Tần Môn đến rồi, bên phía Lâm Tiểu Thư cũng thua rồi, cô ấy tự sát rồi, người của chúng ta cũng đã bị đội bắn tỉa của Tần Môn diệt sắp hết rồi ” Vẻ mặt của anh ta đầy sợ hãi nhìn Tống Thanh.

Tên thuộc hạ không ngờ thế lực của Tần Môn và người của Tần Môn thật sự giỏi đến mức này.

Tống Thanh tức giận rống lên, ánh mắt hắn ta như muốn giết người, giây phút hắn nghe Lâm Như tự sát trái tim hắn bổng nhiên trở nên đau nhói không rõ lý do.

“ Tần Gia Hào! Mày dám chơi xỏ tao ” Tống Thanh nhanh chân đá vào người Tần Gia Hào.

Tần Gia Hào nhanh hơn đã dùng tay đỡ lấy cú đá đó lùi về sau mấy bước. Anh lấy đà phóng lên vung chân đá thẳng vào cổ của Tống Thanh khiến hắn ta đau đớn mà nhăn mặt lại.

Tần Gia Hào cái gì cũng hơn Tống Thanh, nhưng hắn ta cũng không phải dạng dễ nói chuyện, hắn ta đánh kẻ yếu hơn mình rồi cho rằng bản thân là kẻ mạnh.

Hắn ta đấm vào người anh, anh nắm lấy hắn ta lên gối đá vào mặt hắn khiến máu mũi của hắn túa ra. Tống Thanh dùng tay quẹt đi vết máu nhếch mép.

“ Không hổ danh là con sói mạnh nhất hắc đạo nhỉ? ” Hắn ta nhìn anh bật cười, trông hắn ta trở nên điên dại hơn bao giờ hết.

Anh mỉm cười nhìn hắn, thở hắc ra một hơi “ Bởi vậy tao nói mày không có cửa chơi với tao ” vẻ mặt đầy tự tin của Tần Gia Hào khiến tất car thuộc hạ của Thiên Long cũng chẳng ai dám chen ngang.

Bọn họ như hai con quỷ dữ đấu đá với nhau không ngừng.

“ Haha vậy sao? ” Tống Thanh bật cười liếc mắt nhìn phía sau Tần Gia Hào.

Anh vì quên mất hai người kia, nên chỉ để ý đến việc đánh với Tống Thanh. Hắn ta vừa dứt câu thì người đàn ông đeo mặt nạ đã dùng gậy bắt đà đánh thằng vào phía sau gáy anh khiến anh ngã nhàu về phía trước.

Tần Gia Hào bước chân loạn choạng khó khăn ôm lấy gáy, anh thật không ngờ bản thân bất cẩn đến mức này “ Mày thua rồi Tần Gia Hào ” Hắn ta lên tiếng.

Lâm Nghị tiến lên nhếch mép, ông ta nhìn vẻ mặt thảm hại của Tần Gia Hào mà lên tiếng “ Mày đúng là ngu ngốc giống y chang ba mẹ mày, bởi vậy cả Tần Gia của mày mới chết dưới tay tao ” ông ta dứt câu liền lấy súng bắn vào bắp chân anh khiến anh quỵ xuống.

“ Con bé Gia Uyên đó tao cũng thật không ngờ nó còn có họ hàng biết trước thế này tao đã giữ nó rồi. Nhưng mày yên tâm sau khi tiễn mày tao cũng sẽ tiễn nó xuống cùng mày ” Lâm Nghị bật cười lớn, ông ta chính là hận cả Tần Gia, hận Tần Gia Hào phá hủy đi những gì mà ông ta đã dựng nên sau bao cố gắng.

Đứng trước mặt anh là ba người được cho là mạnh nhất ở Thiên Long, xem ra hôm nay Tần Gia Hào anh không thể quay về với bảo bối của mình rồi, tiếc thật, anh mà sống sót thì đã có thể bên cô một lần nữa rồi.



Xe của Dư Nhất Minh vừa ngừng lại Mạc Gia Uyên đã nhanh chóng mở cửa chạy thẳng vào bên trong, ánh mắt cô nhìn anh quỵ một chân khổ sở dưới nền đất trước mặt bọn khốn Thiên Long.

“ Tiểu Hào! ” Mạc Gia Uyên gọi lớn.

Dư Nhất Minh bắn hai phát súng lên trời, toàn bộ người của Tần Môn đã có mặt bao vây cả bến cảng, Trần Khiêm cũng đến rất nhanh sau khi nghe được tín hiệu.

Tần Gia Hào nghe thấy tiếng cô anh liền chậm rãi quay đầu lại, thấy cô trên gương mặt đã bị bầm tím nhiều chổ, ánh mắt đầy lo lắng nhìn anh “ Bảo Bảo! Em về đi đừng đến đây ” anh không biết bọn khốn này sẽ làm gì nữa đâu.

“ Dư Nhất Minh mau mang cô ấy rời đi ngay ” Tần Gia Hào quát lớn.

Lâm Nghị nhếch mép đá vào người anh khiến anh bật ngửa ra phía sau, anh nhìn cô môi mỉm cười, anh không muốn cô ở đây, anh muốn cô đến bệnh viện xem vết thương, anh để bảo bảo nhà anh bị thương nữa rồi.

Từ Hàn Vũ không biết từ kh nào đã đến phía sau Tống Thanh đá hắn một cái khiến hắn ngã về phía trước, anh chính là muốn tách cả ba người này ra, Trần Khiêm và Dư Nhất Minh chắc chắn sẽ xử được người đàn ông đeo mặt nạ đó thôi, còn về Lâm Nghị ông ta không có cửa thắng được Gia Uyên.

Người đàn ông vừa định chạy đến chổ Tống Thanh thì Trần Khiêm và Dư Nhất Minh đã nhanh chóng đá hắn ta lùi về phía sau. Hắn ta ôm ngực khum người xuống.

“ Đối thủ của mày chính là bọn tao ” Dư Nhất Minh lên tiếng, hai tay vẫn thông thả đút túi quần.

Mạc Gia Uyên chạy đến đỡ lấy Tần Gia Hào, cô nhìn anh nước mắt đầm đìa không ngừng rơi, cô không muốn anh bị thương thế này, cả đời này chỉ có cô mới có quyền làm tổn thương anh thôi.

Lâm Nghị nhìn hai người liền lên tiếng, tay vẫn cầm lấy khẩu súng của mình đã lên cò sẵn “ Tình cảm quá nhỉ? Hay tao giúp hai đứa mày cùng nhau xuống gặp Diêm Vương ”.

“ Tiểu Hào! Anh đợi em một chút, em ở đây nhất định sẽ bảo vệ anh ” Cô hôn lên mắt anh.

Bàn tay Tần Gia Hào khẽ vuốt má của cô “ Đừng dại dột mau chóng rời khỏi đây đi ” anh không muốn cô dấn thân vào nguy hiểm, đời này cô gái của anh đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.

Cô mỉm cười buông tay, xoắn tay áo hai mắt chất chứa đầy sự thù hận nhìn thẳng vào Lâm Nghị, ánh mắt của cô kiên định không một chút lung lay khiến ông ta có chút bất an.

Mạc Gia Uyên rất nhanh cú đấm của cô nhanh chóng chạm đến gương mặt có tuổi của Lâm Nghị, nhanh đến mức khiến ông ta không nhìn được cách cô ra đòn đánh đó như thế nào.

Lâm Nghị chỉ giỏi dùng súng, đánh đấm ông ta rất dở tệ cái này Mạc Gia Uyên rõ hơn ai hết. Cô nhìn ông ta chật vật đứng cho vững liền lên tiếng “ Tôi sẽ hạ được ông trong hai đòn tiếp theo, vì nếu không tôi sẽ rất hổ thẹn khi đứng trước Mạc Tư Thần anh trai tôi ” chính Mạc Tư Thần đã dạy cho Gia Uyên môn quyền anh.

“ Ranh con, mày cũng giống con gái mẹ mày, yên tâm sẽ sớm thôi mày và cả gia đình bên ngoại mày sẽ đoàn tụ với nhau ” Ông ta vừa cầm súng hướng đến Mạc Gia Uyên thì cô đã dùng đôi chân dài của mình đá cây súng rớt khỏi tay ông ta.

Cô nhanh nhẹn đánh liên tiếp vào thái dương, xương sườn, yết hầu, mắt, và chổ hiểm những đòn cô ra đều khiến ông ta không đỡ được mà ngã nhàu xuống đất với cơ thể đầy máu.

Trong lúc đó Từ Hàn Vũ cũng không kém, anh bật cười nhìn Gia Uyên tận dụng hết những gì Mạc Tư Thần dạy cho để trả thù, cô giỏi hơn anh nghĩ.

Từ Hàn Vũ dùng systema một loại võ sát thủ của đặc nhiệm Nga, anh rất ít khi sử dụng loại võ này, nhưng xem ra phải kết thúc nhanh. Tống Thanh không hề biết được Từ Hàn Vũ có học systema, hắn ta đau đớn bởi những đòn mà anh đưa ra và nằm gục xuống bất tỉnh.

Trong khi đó Dư Nhất Minh và Trần Khiêm cùng người đàn ông đeo mặt nạ, vẫn đang đánh nhau, nhưng hình như người đàn ông đó không có ý định đánh với bọn họ thì phải.

Mạc Gia Uyên giải quyết xong Lâm Nghị cô chạy lại ôm lấy Tần Gia Hào, anh nhìn cô với vẻ mặt không thể tin được, bảo bối của anh bây giờ còn giỏi cả quyền anh cơ.

Cô cầm máu dưới chân cho anh và cả vai cho anh “ Không sao! Tiểu Hào không sao nữa rồi ” cô ôm lấy anh.

Tần Gia Hào nhìn cô lo lắng anh cảm thấy vui vô cùng, cô cuối cùng cũng đã thật lòng quan tâm anh rồi, như vậy anh có chết cũng đã cảm thấy yên lòng rồi.

“ Bảo bảo! Anh yêu em, thật sự rất yêu em ” Tần Gia Hào ngẩn đầu, tay nắm lấy gáy cô mà hô như lên môi cô một cái đầy ngọt ngào.

“ Được rồi! Chúng ta đến bệnh viện ” Cô đẩy anh ra, bây giờ nếu không đưa anh đến bệnh viện thì vết thương sẽ nghiêm trọng hơn mất.

Anh gật đầu, anh nhìn cô đột nhiên mắt trợn tròn dùng hết sức nắm lấy người cô xoay lại một cái “ Uyên Nhi! Cẩn thận ”



Mạc Gia Uyên không hề biết Lâm Nghị đã dùng sức bường đến để lấy khẩu súng nhắm vào cô. Tần Gia Hào dứt câu thì tiếng súng cũng đã vang lên, viên đạn ghim thẳng vào lưng anh, anh ngã nhàu đè lên người cô.

Tất cả mọi người đều xoay về hướng bọn họ, Từ Hàn Vũ tức giận dùng dao gâm phóng thẳng vào người Lâm Nghị khiến ông ta gục ngay lập tức.

Cô như người mất hồn nhìn Tần Gia Hào, sợ hãi nước mắt rơi ra, cô ôm lấy anh không ngừng lên tiếng trách mắng.

“ Ai muợn anh đỡ chứ, sao anh lại ngu ngốc thế hả Tần Gia Hào? Ai bảo anh đỡ đạn cho em chứ có biết như vậy rất nguy hiểm không hả? ” Mạc Gia Uyên khóc không ngừng.

Tần Gia Hào chậm rãi mở mi mắt nặng trĩu của mình nhìn cô, cánh tay chầm chậm vươn lên lau đi nước mắt của cô “ Anh không muốn em gặp nguy hiểm, xem như anh trả nợ cho em nhé? Em không được giận anh nữa đâu ” anh khổ sở nố từng câu với cô.

“ Giận! Em nhất định sẽ giận, nếu anh có chuyện gì em nhất định đời đời kiếp kiếp hận anh, sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ” Cô liên tục lắc đầu nói.

“ Ngốc ạ! đừng khóc, em... khóc....anh ...sẽ rất đau lòng đó ” Tần Gia Hào mỉm cười rất ngọt ngào, nói lên từng chữ.

Mạc Gia Uyên sợ hãi vô cùng, cô còn chưa kịp tha thứ cho anh mà, còn chưa kịp nói sẽ bỏ qua cho anh, anh nhất định không được có chuyện nếu không cô sẽ ân hận suốt đời mất.

Tần Gia Hào mắt nhắm nghiền được đưa lên xe để đến bệnh viện. Mạc Gia Uyên tay nắm chặt tay anh không buông.

Từ Hàn Vũ nhìn thấy dấu chấm đỏ ở phía sau đầu Mạc Gia Uyên anh càng hốt hoảng nhanh chân chạy lại, người đàn ông đeo mặt nạ cũng nhìn thấy được chấm đỏ, anh ta vùng khỏi hai người kia. Chân chạy nhanh đến chổ Mạc Gia Uyên.

Mạc Gia Uyên giật mình quay lại phía sau thì thấy anh ta đã nằm gục xuống rồi, sao anh ta lại đỡ cho cô? anh ta không phải người của Thiên Long sao? sao anh ta lại làm vậy chứ, cô và anh có liên quan gì đâu.

“ Ngu ngốc thật! tôi nố sẽ quên cậu, nhưng cuối cùng lại không làm được, xem ra ở kiếp này chúng ta cũng chỉ là bạn không hơn không kém ” Người đàn ông đeo mặt nạ nói, anh ta không dùng máy chuyển giọng nữa.

“ Nhất Minh anh đưa Tiểu Hào đến bệnh viện trước đi em sẽ theo sau ” Mạc Gia Uyên sững người khi nghe người đó lên tiếng, cô thất thần nhìn Nhất Minh nói.

Dư Nhất Minh gật đầu cùng Trần Khiêm đến bệnh viện với Tần Gia Hào, sắc mặt Gia Uyên không tốt, mà lạ thay sao người đó lại giúp Gia Uyên đỡ đạn chứ.

Giọng nói này rất quen thuộc Mạc Gia Uyên cảm thấy vô cùng quen thuộc, cô vươn tay tháo chiếc mặt nạ ra, gương mặt trắng noãn đầy thanh tú hiện trước mặt cô, gương mặt này sao mà cô quên được.

Là Chu Hạo Nhiên! Cậu ấy quay lại không nói một lời nào, thậm chí còn làm người của Thiên Long. Mạc Gia Uyên nhìn cậu ta chậm rãi lên tiếng.

“ Tại sao cậu lại làm vậy? tại sao chứ ”

Chu Hạo Nhiên mắt nhắm nghiền, miệng chỉ mấp mấy môi “ Xin...lỗi nhưng tôi không cam tâm nhìn cậu bị Tần..Gia...Hào hành hạ. Tôi...Yêu...Cậu ” Chu Hạo Nhiên câm hận Tần Gia Hào, nhưng tiếc thay anh lại là người mà Gia Uyên yêu nhất.

Mạc Gia Uyên đứng không vững ngồi sụp xuống, cô khổ sở bật khóc nức nở “ Tại sao chứ? cậu rốt cuộc là đã nghĩ gì mà làm thế này hả? ”.

Nhưng Chu Hạo Nhiên không đáp lại cô nữa, viên đạn kh nãy ghim thẳng vào ngực trái của anh ta, anh ta dùng toàn bộ sức lực để nói với cô, anh ta chưa từng thừa nhận mình yêu cô, nhưng bây giờ cũng có thể nói rồi.

Câu trả lời cũng không cần nghe nữa, Mạc Gia Uyên nước mắt rơi mãi không ngừng, cô vì mệt mỏi mà ngất đi ngay bên cạnh Chu Hạo Nhiên. Từ Hàn Vũ không phải không biết Chu Hạo Nhiên chỉ là không ngờ cậu ta lại là người của Thiên Long thôi, càng không thể ngờ cậu ta lại yêu Gia Uyên.

Hàn Vũ bế Mạc Gia Uyên rời đi.

Chu Hạo Nhiên và cả Tống Thanh được mang về Tần Môn theo lệnh của Dư Nhất Minh, chỉ tiếc Chu Hạo Nhiên đi rồi, Tống Thanh thì đang thoi thóp sắp chết đến nơi.

Chu Hạo Nhiên âm thầm điều tra, âm thầm bảo vệ cô gái mình yêu, anh không đòi hỏi cô đáp lại, với anh chỉ cần cô hạnh phúc anh cũng sẽ hạnh phúc. Ngày hôm bọn chúng định tiêm mai thúy vào người Gia Uyên chính anh đã tráo ống thủy tinh đó bằng thuốc an thần.

Giây phút đó anh biết bản thân đã thật sự không thể trả thù nữa rồi, giây phút nghe cô bảo Tần Gia Hào đừng đến, nhìn vào ánh mắt lo lắng đó anh biết được anh đã thua Tần Gia Hào rồi.

Tiểu Uyên Nhi! Chúc em một đời hạnh phúc, ở kiếp sau hi vọng sẽ gặp được em sớm hơn, có thể đường đường chính chính bảo vệ em......