Tổng Tài Lạnh Lùng Không Nhận Ra Tôi

Chương 29: Thư cảnh cáo




Ở một căn phòng khách sạn sang trọng bên trong là đôi nam nữ đang quấn quýt với nhau, rất nồng nhiệt, tiếng va chạm thể xác vang lên mồn một

Tiếng người phụ nữ vì khoái cảm mà rên rỉ trong căn phòng ái muội, người đàn ông thì kịch liệt ra vào bên trong

“ Chậm...chậm một chút tôi sắp chịu không nổi rồi ” Lý Khả Hân rên rỉ dưới thân của tình nhân cô ta người đó không ai khác mà là Hứa Kiệt

Hứa Kiệt vuốt ve cô ta hai tay vừa xoa nắn đôi gò bông của cô ta vừa cắn mút khiến cô sướng đến muốn phát điên

“ Tần thiếu không đáp ứng nhu cầu của em sao ” Hứa Kiệt lên tiếng mỉa mai cô ta

“ Đừng nhắc đến anh ấy ” Lý Khả Hân không muốn nhắc đến anh, cô ta thấy dạo này anh rất lạ tuy vẫn quan tâm cô ta nhưng vẫn đi sớm về khuya có khi cả đêm còn không về

Cô ta nghi ngờ anh ở bên cạnh Ngọc Diệp nhưng cô ta có cho người theo dõi, nhưng không phải vậy thì anh làm gì và đi đâu chứ. Hai người họ cứ vậy mà ân ái chìm vào khoái cảm dù con tim không thuộc về nhau

Trái lại với họ ở Tần Môn đang có một cuộc tra tấn

Vương Hân nhếch nhác bị trói nhốt vào căn phòng giam của Tần Môn, nếu người quen mà gặp thì chắc cũng chẳng ai nhận ra cô ta nữa rồi, tóc tai bù xù, quần áo thì lấm lem

Ở đây Dư Nhất Minh đã đợi sẵn rồi, lúc trước khi cô ta nhốt Ngọc Diệp ở trong nhà vệ sinh Tần Gia Hào đã tha chết cho cô ta thế mà cô ta vẫn vậy, lại đi làm chuyện này với Ngọc Diệp

Tần Gia Hào vừa đến trên mặt đã hiện ra nét không vui vẻ, anh mang một khuôn mặt lạnh tanh đến thuộc hạ nhìn thấy anh gật đầu chào thôi mà đã cảm thấy lạnh hết sống lưng

“ Cô ta đâu ” Tần Gia Hào phun ra một câu ngắn gọn đầy sát khí

“ Cô ta đang bị nhốt phía trong ạ ” Một tên thuộc hạ lên tiếng rồi sau đó đi theo phía sau anh, anh ta cảm nhận được sự phẩn nộ của lão đại nhà anh ta



Tần Gia Hào đi vào bên trong đã thấy Dư Nhất Minh liền ngồi xuống, Dư Nhất Minh vừa nhìn thấy anh đã gấp gáp hỏi về Ngọc Diệp

“ Diệp Diệp cô ấy sao rồi ”

Tần Gia Hào khó chịu quay qua lườm Nhất Minh một cái rồi lên tiếng “ Không sao chỉ xây xát nhẹ thôi ” cái tên chết tiệt này xuống ngày để ý đến cô

“ Tạt nước vào mặt cho cô ta tỉnh đi ”

Thuộc hạ liền hất cả một thao nước vào người Vương Hân, cô ta chầm chậm mở mi mắt ra, vừa nhìn thấy Gia Hào và Nhất Minh mặt cô ta liền trắng bệch vì sợ hãi

Tần Gia Hào lạnh lẽo nhìn cô ta, cô ta đúng là người không biết sợ, anh lạnh lùng lên tiếng “ Cô cũng biết sợ sao? ”

“ Tôi...tôi xin anh tha cho tôi, nhất định không có lần sau ” Vương Hân sợ hãi cô ta không nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này liền cầu xin anh tha mạng

Anh không lên tiếng mắt lướt qua những gã đàn ông đã bắt cô đi rồi nhìn sang thuộc hạ, hai tay day day thái dương lên tiếng

“ Mấy tên đó tay nào chạm vào Ngọc Diệp thì đập gãy tay đó, còn không biết tay nào thì đập gãy cả hai luôn cũng được ”

Mấy gã đó nghe thế liền sợ hã dập đầu cầu xin anh “ Tần thiếu xin ngày tha cho chúng tôi. Là...là do cô ta ép tôi làm, tôi không biết cô gái đó là người của cậu ” nếu anh đập gãy tay họ chẳng khác nào tàn phế chứ

Ở thế giới ngầm ai chẳng biết Tần Gia Hào tàn nhẫn đến mức nào, nếu biết cô là người của anh cho bọn họ 100 lá gan cũng không dám động vào

Tần Gia Hào không lên tiếng thuộc hạ cũng hiểu mà lôi mấy tên kia đi, mấy tên kia gào thét cầi xin anh trong sự vô vọng “ Tần Thiếu xin ngày tha cho tôi ”

Tiếng xương gãy vụng và tiếng thét của mấy tên đó khiến Vương Hân cảm thấy đi là nước đi sai lầm, mặt cô ta từ trắng liền chuyển sang tái xanh, đến người Dư Nhất Minh còn cảm thấy sợ huống hồ chi là cô ta

“ Trước khi cô làm cô không nghĩ đến hậu quả sao? Hay cô nghĩ tôi không tìm ra được cô? ”



Giọng điệu của anh càng ngày càng lạnh sắp đóng băng luôn cả thuộc hạ, nếu hôm qua anh không đến kịp thì không biết hôm nay Ngọc Diệp đã như thế nào rồi

“ Tôi xin anh....xin anh tha cho tôi. Tôi thề nhất định sẽ không có lần sao ” Vương Hân nước mắt dàn dụa cầu xin Tần Gia Hào nhưng Gia Hào phụ nữ cũng chưa từng bỏ qua

“ Cô yên tâm tôi nhất định không để cô chết, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy chứ. À mà người cùng cô nhốt cô ấy vào nhà vệ sinh có phải là Lâm Như không nhỉ? ” Tần Gia Hào giọng nói đầy bỡn cợt, anh nhất định khiến bọn họ trả giá dù là Ngọc Diệp có là con của kẻ thù anh thì ngoài anh ra cũng không có ai được phép động vào cô. Chỉ có anh mới có cái quyền đó

“ Tôi không nói các cậu cũng tự biết làm gì rồi phải không ” ở đây ai cũng biết luật lệ, ai cũng nể và sợ anh, anh nói như thế thì bọn họ đã đủ hiểu rồi

Tần Gia Hào quay sang nhìn Dư Nhất Minh lạnh lùng nói “ Cậu chụp lại vài ba tấm ảnh rồi viết kèm một lá thư gửi đến Lâm Gia cho Lâm Tiểu Thư xem như là cảnh cáo trước vậy ”

Xong việc cả anh và Dư Nhất Minh đều về công ty, để Trần Khiêm một mình nhất định sẽ làm không xuể chắc chắn tên đó lại than vãn với bọn anh nữa cho mà xem, rồi lại đòi tăng lương đòi nghĩ dưỡng

Trần Khiêm cũng là anh em với bọn anh, đồng hành cùng nhau cũng đã rất lâu nên dù là thư kí nhưng bọn anh không phân biệt xem nhau như ngang hàng

Ở Lâm Gia

Lâm Như đang ở nhà thì có gửi bấm chuông, cô ta liền đi xuống người giao bưu điện đưa cho cô ta một bức thư không có người gửi chỉ có tên người nhận là cô ta

Lâm Như thắc mắc không biết là ai gửi cô ta cầm đi về phòng, cẩn thận mở ra xem bên trong có gì, vừa cầm những tấm ảnh bên trong ra cô ta liền quăn nó xuống sàn nhà

Nét mặt đầy sợ hãi, cô ta nuốt nước bọt cầm nó lên xem, bên trong là những tấm ảnh của những người đàn ông bị tra tấn, còn có cả Vương Hân khiến cô ta càng sợ hãi hơn

Bên trong còn có một lá thư bên trong ghi ngắn gọn xúc tích khiến cô ta vừa sợ vừa khó hiểu “ Nếu có lần sau thì người tiếp theo sẽ là cô ” Cô ta liền vội cất nó đi trạng thái đầy sợ hãi

Thảo nào mấy hôm nay cô ta không liên lạc được với Vương Hân, nhưng người đó là ai chứ sao lại uy hiếp cô. Cô ta sợ hãi đem tất cả ảnh và thư đi đốt rồi xem như chưa có gì mặc dù lòng rất bất an