Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 51




Lục Thừa Phong đeo dây cáp treo trên cao cả một ngày, để nhân viên công tác giúp anh tháo xuống, giật giật hai cánh tay tê rần. Trợ lý cầm bình giữ nhiệt đến, mở nắp đưa cho Lục Thừa Phong: “Lục ca, uống chút nước đi.”

“Cảm ơn.” Lục Thừa Phong nhận nước uống mấy ngụm, nói: “Kết thúc công việc thì trực tiếp về khách sạn, gọi đồ ăn giúp tôi.”

Dù Lục Thừa Phong quay phim nhiều năm, nhưng quay phim với cường độ cao đồng thời phải đeo dây cáp cả ngày, vẫn khiến Lục Thừa Phong thấy mệt mỏi vô cùng.

“Được ạ, Lục ca.” Tiểu Cao đáp.



Lục Thừa Phong vào phòng thay một bộ trang phục khác, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo. Đoàn làm phim vẫn người đến người đi, còn rất nhiều diễn viên nhỏ đợi diễn ở một bên, chờ trang điểm, nhìn thấy Lục Thừa Phong đến đều đứng lên chào hỏi anh.

Lục Thừa Phong khẽ gật đầu đáp lại họ, đi được vài bước thì cách đó không xa có một thanh niên đi tới, gọi Lục Thừa Phong: “Lục ảnh đế, chào ngài. Em là diễn viên mới nhập đoàn, diễn vai đệ đệ nam thứ ba, em rất thích phim của ngài.”

Lục Thừa Phong đánh giá cậu ta một chút: “Cảm ơn.”

“Lần đầu tiên em quay phim, có nhiều thứ không hiểu nên muốn học tập ngài, sau này hi vọng khi Lục ảnh đế rảnh rỗi có thể chỉ bảo em một chút.” Thanh niên nói rất thẳng thắn, trong mắt có sự sùng bái khi nhìn Lục Thừa Phong.

Người nói những lời này với Lục Thừa Phong không ít, nhưng đi thẳng vào vấn đề như người này đúng là hiếm thấy.

Liếc mắt nhìn cậu ta, Lục Thừa Phong thản nhiên đáp: “Ừm.”

Nói xong tiếp tục cất bước,

Trợ lý Tiểu Phương đi theo, cực kỳ bất mãn với người kia: “Người mới bây giờ thật sự càng lúc càng to gan, nói thẳng đuột muốn ôm đùi như vậy sao? Ánh mắt nhìn Lục ca kia kìa, lưu luyến chằm chằm, ai mà tin cậu ra không có tâm tư gì. Lục ca anh đừng quan tâm cậu ta.”

Chuyên gia trang điểm của Lục Thừa Phong nói: “Ỷ vào bản thân có mấy phần quyến rũ thôi. Nói chứ, trông đẹp trai thật, nhất là cái áo khoác đỏ tôn lên nước da của cậu ta, vừa nãy tôi còn ngoái nhìn mấy lần đấy.”

Tiểu Phương lườm một cái: “Mê giai. Sao cậu cứ chú ý đến mặt mũi và quần áo của người ta thế? Bây giờ cậu ta muốn dựa vào Lục ca để leo lên!”

Trợ lý Tiểu Cao nói: “Hai người đừng ồn ào nữa, làm việc.”

Nói chung loại người ấy Tiểu Cao gặp nhiều rồi, không cảm thấy kinh ngạc.



Buổi tối sau khi kết thúc công việc, Lục Thừa Phong và đoàn đội quay về khách sạn, trên hành lang lại gặp lại thanh niên kia. Cũng không tính là gặp phải, xem ra là thanh niên kia cố ý đợi Lục Thừa Phong ở cửa phòng. Tiểu Cao nhíu mày, thầm nghĩ: Người mới này thật sự không có mắt, vẫn cố dán vào, đáng tiếc, căn bản Lục ca sẽ không để ý đến cậu ta đâu.

“Lục ca.” Thanh niên gọi một tiếng.

Tiểu Cao trợn trắng mắt “Xùy” một câu, gọi ca ca luôn, chờ xem Lục Thừa Phong tỏa hơi lạnh đi.

Ai ngờ thái độ của Lục Thừa Phong rất khác thường, ngữ khí ôn hòa hỏi: “Chuyện gì?”

“Trong kịch bản có một vài chỗ em không biết diễn, muốn thỉnh giáo anh.” Trên tay thanh niên cuốn kịch bản, đôi mắt thẳng tắp nhìn Lục Thừa Phong.

Lục Thừa Phong trầm mặc nhìn thanh niên một hồi, mở miệng đáp: “Vào đi.”

Tiểu Cao trừng to mắt, hoảng sợ nói: “Lục ca!”

” Tiểu Cao, các cậu về trước đi.” Nói xong Lục Thừa Phong lấy thẻ phòng từ tay Tiểu Cao mở cửa, thanh niên kia đi theo anh.

Trong lòng Tiểu Cao buồn bực cực kỳ, chuyện gì xảy ra với Lục ca vậy, sao anh có thể đồng ý cho người mới này vào phòng. Làm gì có chuyện anh không nhìn ra ý đồ của người này, lúc trước gặp kiểu người muốn dán vào này, Lục ca luôn lạnh mặt cự tuyệt không nhiều lời. Bây giờ là sao, Tiêu tổng phải làm sao bây giờ… Trước đó Lục ca quan tâm Tiêu tổng như vậy, cậu còn cho rằng Lục ca thích Tiêu tổng… Bây giờ lại cùng người mới này một phòng, Lục ca đây là quay phim đến hồ đồ rồi à?



Cửa phòng vừa đóng, Lục Thừa Phong bèn kéo thanh niên kia vào lồng ngực, cúi đầu hôn.

Thanh niên nhíu mày đẩy Lục Thừa Phong ra: “Lục ca… Em đến hỏi anh về kịch bản.”

Lục Thừa Phong cúi đầu cười khẽ một tiếng, lại bước tới ôm ghì lấy thanh niên, nghiêng người nói vào lỗ tai y: “Còn diễn hả? Đừng giả vờ nữa, bảo bối… Ninh Dữ…”

Tiêu Ninh Dữ trừng lớn hai mắt, ngượng ngùng, vừa sợ vừa ngạc nhiên: “Anh… Sao anh nhận ra em… Rõ ràng giọng em thay đổi rồi mà.”

Tiêu Ninh Dữ nghe Tô Cách nói giọng mình bị ốm đã hoàn toàn biến thành người khác, nên đột nhiên có một ý tưởng, thế là y bảo Tiểu Chu đặt vé máy bay đến thành phố D ngay lập tức.

Với địa vị của Tiêu Ninh Dữ muốn vào đoàn phim rất dễ dàng, y còn bảo Tiểu Chu tìm một thân phận khác để ngụy trang. Gần đây vừa hay có một diễn viên nam thứ ba chuẩn bị vào đoàn, có điều phải mấy ngày nữa, thế là Tiêu Ninh Dữ dùng thân phận của cậu ta.

Tiêu Ninh Dữ đến đoàn phim, lộ diện trước mặt Lục Thừa Phong. Quả nhiên anh không nhận ra, Tiêu Ninh Dữ vẫn biết tướng mạo của mình đã thay đổi rất nhiều, lần nọ đến cả Tô Cách cũng không nhận ra.

Khi Lục Thừa Phong đồng ý cho y vào phòng, Tiêu Ninh Dữ thực sự giật mình, trong lòng lại có chút ê ẩm chua xót. Sao Lục Thừa Phong có thể cho một người muốn xài quy tắc ngầm vào phòng của anh…

Tiêu Ninh Dữ còn đang buồn bực khó chịu, vừa vào cửa Lục Thừa Phong đã hôn y, ngay tức khắc trong lòng Tiêu Ninh Dữ ngàn vạn suy nghĩ. Nhưng một câu “Bảo bối” Lục Thừa Phong nói lại khiến Tiêu Ninh Dữ ngọt cả người.

Hóa ra anh đã nhận ra, nên mới ôn hòa với mình như thế, mới có thể cho mình vào phòng của anh.

Tâm tình Tiêu Ninh Dữ lại sáng ngời.

Lục Thừa Phong tựa cằm lên vai Tiêu Ninh Dữ, cười nói: “Em nghĩ anh không nhận ra em à, lần đầu tiên anh đã nhận ra rồi. Em gầy đi, nhưng mặt mày vẫn không thay đổi.”

Nhìn thấy đôi mắt ấy là Lục Thừa Phong đã biết là Tiêu Ninh Dữ.

“Có điều, giây phút nhìn thấy em vẫn khá sốc, chưa thấy em mặc phong cách này bao giờ.”

Làn da của Tiêu Ninh Dữ vốn trắng nõn, cái áo khoác màu đỏ này càng tôn vẻ thanh xuân rực rỡ của y. Và hiển nhiên đây không phải gu ăn mặc của Tiêu Ninh Dữ, bình thường y sẽ không mặc loại quần áo sáng màu này.

Tiêu Ninh Dữ chui từ ngực Lục Thừa Phong ra, giang hai tay nhìn thử quần áo trên người, ngượng ngùng đáp: “Tô Cách mua bộ này cho em.”

“Rất đẹp.” Ánh mắt Lục Thừa Phong chăm chú nhìn Tiêu Ninh Dữ tràn đầy yêu thương.

Tiêu Ninh Dữ thẹn thùng cúi đầu: “Dạ.”

Biểu tình nho nhỏ của Tiêu Ninh Dữ lại đánh trúng nội tâm Lục Thừa Phong, tim anh đập rộn rã, hành động nhanh hơn suy nghĩ, lại bước lên ôm y vào lòng, vừa bất đắc dĩ vừa thâm tình thở dài: “Sao lại thích em nhiều như thế này… Có phải nên cho anh một danh phận không Tiêu tổng? Có thể để anh làm bạn trai của em không?”

Tiêu Ninh Dữ ngượng ngùng cười cười, vòng lấy eo Lục Thừa Phong: “Ừm.”

Lục Thừa Phong nở nụ cười: “Thật không dễ dàng, cuối cùng cũng có danh phận rồi.”

Hai người cứ ôm như thế, như ôm bao nhiêu cũng không đủ. Thật lâu sau, Lục Thừa Phong nói: “Lần này em có thể ở đây bao lâu?”

“Một tuần. Cha bảo em gầy xong thì ngay lập tức quay về tiếp quản chuyện công ty. Đã lâu cha không quản lý, mới quản có nửa năm đã không chịu nổi, nói cái gì mà em phải về công ty ngay.”

Vốn dĩ Tiêu Ninh Dữ định ở đây đồng hành cùng Lục Thừa Phong quay phim, bên nhau lâu một chút, nhưng hết cách, chủ tịch nhà y muốn nghỉ việc, y đành quay về công ty sớm chút.

Lục Thừa Phong ôm chặt Tiêu Ninh Dữ hơn, mặt vùi vào cổ y, nói giọng khàn khàn: “Bây giờ đã không nỡ xa em rồi làm sao đây?”

Tiêu Ninh Dữ đỏ lừ cả mặt, ngượng chín người mở áo khoác của Lục Thừa Phong ra, chui vào, che kín đầu mình trong đó, rúc vào ngực anh buồn buồn nói: “Đừng nói nữa mà. Nói nữa không biết trốn vào đâu luôn.”

Lục Thừa Phong vuốt vuốt mái tóc lộ ra bên ngoài của y, trêu chọc: “Sao da mặt lại mỏng như vậy…”

“Anh là Lục Thừa Phong hả? Chỉ biết anh là thầy dạy nhân sinh lợi hại, không ngờ nói lời tâm tình cũng trôi chảy như vầy…” Tiêu Ninh Dữ giơ tay chọt chọt nút áo trong của Lục Thừa Phong, khẽ khàng nói.

Lục Thừa Phong lôi Tiêu Ninh Dữ trong áo khoác ra, nhéo mặt y nói: “Anh không biết nói lời tâm tình … Nhưng đối với em, không cần dạy cũng biết.”

Cả người Tiêu Ninh Dữ như ngâm trong hũ mật, vui vẻ đến mức không biết đông tây nam bắc, mím môi cười cười, nhưng vẫn che kín vành tai đỏ lựng: “Có thể đừng nói một lần là hết không… Có thể… Có thể thường xuyên nói không… Chính là… Mỗi ngày một câu là được.”

Lục Thừa Phong kéo tay Tiêu Ninh Dữ ra nắm chặt lấy: “Không cần lo lắng, với em, anh có vô số lời ân ái muốn nói cho em nghe.”

Tiêu Ninh Dữ thật sự không ngờ sau khi Lục Thừa Phong yêu vào lại sến như thế. Rõ ràng bình thường không phải người nói nhiều, Tiêu Ninh Dữ còn cho rằng khi yêu đương Lục Thừa Phong là kiểu người tỉnh táo kiềm chế. Nhưng dù sao, Lục Thừa Phong như nào thì y cũng không ghét được.

Chính là vừa thẹn thùng vừa thích mê, vừa muốn nghe lại cảm thấy một giây sau sẽ xấu hổ đến ngất đi.

Giờ phút hạnh phúc này tựa như ảo mộng.