Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 1: Bị hãm hại mang thai




Cô vừa uống ly nước cam thì lập tức bị áp chế điên đảo, tay chân nhũn, cảm xúc không thể kiểm soát. Có kẻ đã chuốc thuốc cô.

Cô như một kẻ mất hết lí trí, lảo đảo bước đến bên căn phòng lạ, chất kích thích trong người cô bắt đầu bộc phát cô ngoan ngoãn nằm gọn trên giường như một miếng mồi béo bở câu dẫn những kẻ khát thịt.

Người bắt đầu bốc hoả nóng nực, nóng như có một ngọn lửa lớn đang rực cháy trong cơ thể cô. Không kiểm soát được được hành động cô bắt đầu gỡ cúc áo ra, chỉ trong mấy phút cơ thể cô trần truồng không một mảnh vải che.

Cánh cửa phòng mở thêm lần nữa rồi bị khoá trái, người đàn ông vừa cố lắc đầu để bản thân tỉnh táo nhưng chẳng hiểu sao càng lúc càng điên cuồng, dục vọng bộc phát đến tột độ.

Anh bắt đầu xuất hiện ảo giác, ánh mắt mơ hồ nhìn lên thân thể trắng như tuyết của cô, đường cong quyến rũ đến điên dại.

Thuốc đã khiến thần kinh anh tê liệt, anh không chờ thêm được nữa rồi.

Anh nhảy chồm tới, thuận tay tắt luôn ánh đèn, căn phòng nhỏ chìm vào bóng tối và yên tĩnh đến phát sợ.

Bộ vest lịch lãm nhanh chóng bị gỡ bỏ, anh điên cuồng lao đến bên cô, tay bắt đầu sờ soạng chạm lên từng thớ da thịt tựa như mây hồng, êm dịu, ấm áp.

Cô mơ hồ đáp lại, bàn tay bắt đầu ôm lấy vùng gáy anh, miệng khẽ mỉm cười.

Da áp da mát rượi, bàn tay anh chạm từ nhũ hoa xuống phần thân dưới khiến cô tê rần sung sướng mà hợp tác.

Đôi môi họ điên cuồng hôn, hôn nồng cháy, hôn ngọt ngào.

Cô bắt đầu cảm giác thấy thứ gì đó cứng cáp dần áp lên cơ thể mình, thi thoảng lại động đậy đùa giỡn.

Rất nhanh chóng “màn dạo đầu” đã qua đi, thứ cứng rắn ấy dần tiến vào phần dưới cơ thể cô, đi sâu vào trong, thúc đẩy liên tục.

Hơi thở cả hai dần gấp gáp, nhịp tim tăng dần lên, bàn tay cô ôm chặt lấy cổ anh. Cảm giác đau rát nhưng lại hơi tê tê, thật khó tả.

Một làn hơi nóng vụt qua, chất dịch lỏng cô không biết tên dần chảy ra, thì anh bỗng dừng lại, nằm lăn qua bên thở hổn hển nhưng đầy thoả mãn.

Dư vị để lại khiến cô cảm giác tê rát, cơ thể đang dần thay đổi, tay chân mềm rã rời đầy mệt mỏi.

Cả hai chìm vào giấc ngủ sâu trong cảm giác khoái cảm.

Qua nửa đêm phần thuốc trong cơ thể cô dần tan biến, cô tỉnh giấc, cảm giác thân thể mình muốn gãy rời.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Tay cô đấm liên tục vào hai bên thái dương cố gắng nhớ lại chuyện vừa xảy ra nhưng không có một chút ấn tượng nào cả.

Đột nhiên một người đàn ông ngồi bật dậy ngay bên cạnh khiến cô giật mình thốt tim.

Cả hai cùng vén tấm chăn lên, đồng thanh hét vang: “á…á…á…”.

Cả hai đều trần truồng, không mảnh vai che thân, chắc chắn đã có chuyện xảy ra.

Tay cô với lấy chiếc đầm đang nằm lăn lóc giữa sàn che chắn trên cơ thể chạy vội vào nhà vệ sinh, đóng rầm cánh cửa lại.

Dòng nước róc rách chảy trên cơ thể, cô điên cuồng cà rửa để gột bỏ đi những vết nhơ, giọt nước mắt tủi hờn hoà vào dòng nước.

Tay run run cô vò trên làn tóc ướt khiến nó xồm lên, rối mù.

Trong đầu cô không thể nào suy nghĩ được điều gì, mọi thứ trở nên rối như canh hẹ, lòng nặng trĩu, chứa đầy u ám.

Rồi cô sẽ nói với anh Khương Nhạc như nào về lần đầu tiên này?

Rồi nhà họ Cố biết chuyện thì sẽ ra sao?

Cô nghẹn đắng khóc oà rồi ngã quỵ xuống sàn, mặt sàn lạnh lẽo nhưng không thể nào so với trái tim đóng băng của cô ở hiện tại.

Cô vội vàng mặc quần áo, chạy nhanh ra khỏi căn phòng, cô muốn thoát ra khỏi nỗi ô ế này, không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa cả.

Hình bóng cô thấp thoáng rồi vụt mất trước tầm mắt anh, mặc cho anh cố gắng gọi lại: “này cô…”

Suốt một đêm dài đằng đẵng cô như một kẻ điên cứ điên cuồng bước, bước đi trong vô định mà không biết bản thân mình sẽ tới đâu.

Trời hửng sáng, vầng mặt trời đỏ ngầu dần xuất hiện sau tầng mây, cô lê thê chậm bước quay trở về Cố gia.

Điều khiến cô bất ngờ là tất cả mọi người đều ngồi chờ sẵn ở phòng khách và còn có cả Khương Nhạc cũng ở đó.

Cô cố giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng hỏi: “Sao mọi người lại ở đây hết thế này?”

Cố Thúc Tịnh chống tay bên ghế sô pha đứng dậy, ông ta nhìn cô bằng ánh mắt dửng dưng: “Mày đi đâu cả đêm không về.”

Cố Y Lạc chưa kịp trả lời thì Cố Hiểu Đồng đã xông tới khoác bên cánh tay cha: “Cha cứ từ từ nghe chị Lạc giải thích trước đã, đừng kích động kẻo lại ảnh hưởng đến sức khoẻ.”- Ả ta liếc mắt về phía Cố Y Lạc nham hiểm hỏi: “Chị Lạc à… nếu chị có trót dại thì chị cứ nói ra ở đây là người nhà mình cả sẽ không ai trách móc chị đâu.”

Cô im lặng, khoé mi ngấn lệ liếc sang nhìn sắc mặt Khương Nhạc nhưng điều cô nhận lại là sự né tránh của gã.

Thời điểm hiện tại trái tim cô thực sự hoá đá, lạnh thấu tâm can.

Vừa lúc đó Cố Thúc Tịnh thét lớn vô mặt cô: “Mày lại đi ra ngoài câu trai rồi sao? Sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tao là sinh ra một đứa nghiệt chủng như mày.”

Cố Y Lạc cố nén dòng nước mắt chịu đựng nhưng thực sự không có một ai đứng cạnh cô, tất cả đều đang chì chiết cô.

“Con… con không có…”

Cố Hiểu Đồng bước lên trước, ả tỏ ra một đứa dịu dàng nói: “Chị Lạc à… chị có túng quá thì cứ nói với cha mẹ chứ sao phải tự huỷ hoại bản thân như thế chứ! Chị dại dột quá rồi đó.”

Cô lắc đầu: “Không phải,… Tôi không có…”

Cố Thúc Tịnh nổi cơn phẫn nộ, sắc mặt ông ta lập tức chuyển màu u ám báo hiệu sắp sửa có cơn bão đổ lên người Cố Y Lạc.

“Mày muốn huỷ hoại thanh danh Cố gia luôn hay sao hả? Ngay lập tức mày phải dọn ra khỏi Cố gia, cút cho khuất mắt tao. Mà tốt nhất mày cuốn gói ra nước ngoài luôn đi.”

Những lời nói ấy như một thanh dao sắc bén từng câu từng chữ như từng nhát đâm thẳng vào trái tim khiến cô vô cùng đau đớn.

Ông ta là cha ruột cô sao? Ông ta đang nói với con gái mình đó sao?

Trong ánh mắt Cố Y Lạc cái phao cứu sinh duy nhất hiện tại là Khương Nhạc, cô ngấn lệ nói: “Anh Nhạc à… không phải như vậy, anh phải tin em.”

Cố Hiểu Đồng lập tức xấn tới, ả ngọt xớt bơm vào tai Khương Nhạc: “Em biết anh sẽ khó lòng chấp nhận nhưng chị Lạc thực sự đã phạm phải sai lầm lớn cho nên phải tự chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của bản thân.”

Điều đó khiến nỗi phẫn nộ trong Khương Nhạc bị đẩy lên cao, gã tỏ thái độ rõ ràng muốn ruồng bỏ cô: “Em nghĩ sau tất cả chúng ta còn cơ hội sao? Tôi không cao thượng tới vậy.”

Cố Y Lạc hoàn toàn sụp đổ, cô không tin vào những gì mình nghe thấy. Người đàn ông trước nay cô vẫn hết mực yêu thương nay lại nhẫn tâm ruồng bỏ mà không hề muốn nghe một câu giải thích từ cô.

Cố Thúc Tịnh lớn giọng: “Dì Trần mau nhốt con nghiệt súc đó vào phòng canh chừng không cho nó đi đâu hết chờ đến ngày ra nước ngoài.”

Ông cứ mở miệng ra là muốn đẩy cô ra nước ngoài, ông không muốn nhìn thấy cô đến thế sao?

Mặc cho Cố Y Lạc cố van xin: “Cha… Xin đừng đẩy con đi mà…” thì Cố Thúc Tịnh vẫn lạnh nhạt quay lưng.

Suốt mấy tuần liên tiếp cô bị chính cha ruột nhốt trong căn phòng nhỏ. Cô của hiện tại chẳng khác nào con thú cưng bị bỏ lồng, thắt chặt sự tự do.

Cô chán chường trong bất lực, ánh mắt buồn bã, nuốt không nổi những hạt cơm thừa cứng ngắc.

Tự nhiên hôm nay cô lên cơn buồn nôn dữ dội, cứ hễ động đũa vào thứ gì lại cảm thấy kinh rợn.

Vừa lúc dì Trần đi vào, cô hạ nhỏ giọng nói: “Dì Trần, dì có thể giúp con một việc có được không?”

Dì Trần có chút lưỡng lự hỏi lại: “Việc gì vậy cô chủ?”

Cố Y Lạc hạ giọng trầm nhất: “Dì có thể mua giúp con một que thử thai có được không?”

“Tôi… Tôi…”

Trong lúc dì Trần đang ấp úng chưa biết xử sự thế nào thì bỗng nhiên Cố Y Lạc quỳ sụp xuống sàn, đôi mắt cô ngấn lệ: “Xem như dì nể tình mẹ con lúc còn sống đối xử với dì không tệ mà giúp con lần này đi.”

Trước kia người luôn thấy hiểu tâm tư của bà chỉ có mẹ Cố Y Lạc, bà cũng bị lay động: “Được rồi tôi sẽ tìm cách. Cô mau đứng dậy đi.”

Tối khuya muộn dì Trần lén lút đem theo que thử thai đi lên tầng bước vào căn phòng Cố Y Lạc bị bắt nhốt.

“Cảm ơn dì…”

“Tôi xuống trước đây kẻo lại bị chú ý tới.”

Cố Y Lạc run run nhận lấy cây que thử, cô hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí đi vào nhà vệ sinh thử.

Thời gian mười phút chờ đợi kết quả khiến cô muốn nghẹt thở, tay chân run lẩy bẩy, cô thầm ước mọi chuyện sẽ không tệ hơn đi.

Thế nhưng, que thử thai trên tay cô đã hai vạch rồi, cô đã thực sự có thai rồi.

Phải làm sao bây giờ?

Tay chân mềm nhũn cô ngã quỵ ngồi thẫn thờ trên sàn tắm lạnh lẽo, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cánh cửa đang bị đóng kín.

Cô của bây giờ chẳng khác nào các phi tần ngày xưa bị đẩy vào lãnh cung, căn phòng ấy đã lâu lắm rồi không có bất kì một ai chú ý tới.

Một tháng sau, Cố Thúc Tịnh mở cửa bước vào, đây là lần đầu tiên ông ta đến gặp cô trong suốt gần hai tháng cô bị nhốt.

Ông ta lạnh lùng ném cuốn passport trên bàn, ánh mắt như dòng nước cuộn trào: “Tao đã sắp xếp xong thủ tục cho mày rồi, tuần sau mau chóng ra nước ngoài cho tao.”

Cố Y Lạc vẫn luôn hi vọng một lần thôi ông ấy sẽ đặt cô lên trên lợi ích, cô nghẹn ngào van xin: “Xin bố đừng đẩy con ra nước ngoài.”

Cố Thúc Tịnh chẳng mảy may để ý: “Mày ở lại để tiếp tục làm mất mặt tao sao?”

Tay cô chạm khẽ lên bụng, cô quỳ xuống ôm lấy chân Cố Thúc Tịnh, cố nhịn cơn nhục: “Con có thai rồi, xin bố đừng đuổi mẹ con con đi mà. Con hứa sẽ không làm bố phải mất mặt nữa đâu.”

“Cái gì? Mày mang thai nghiệt chủng còn không mất mặt sao?”- ông ta giận giữ quát lớn.

“Đây thực sự là chuyện ngoài ý muốn.”- Cố Y Lạc vẫn cố nén cơn đau mà van nài.

Cố Thúc Tịnh một đường quyền hất văng cô bay ra xa, ông ta thậm chí dửng dưng tới mức quá đỗi bình thường, mặc cho cô đang vật vã vì đau đớn.

“Mày đừng diễn kịch nữa, đừng tưởng làm thế tao sẽ động lòng. Mau đem theo đứa con nghiệt chủng của mày biến đi cho khuất mắt tao.”

Cánh cửa đóng rầm lại, một mình cô đối mặt với bốn bức tường, cắn chặt môi nén cơn đau đứng dậy.

Từ đầu đến cuối ông ta chưa bao giờ muốn thừa nhận đứa con như cô.

Cô tuyệt vọng mà nức nở, trái tim co thắt nghẹn lòng, một mình cô rồi sẽ đối mặt với mọi chuyện như thế nào đây?

Cô vòng tay ôm lấy bụng, tình mẫu tử tiếp thêm một phần sức mạnh vô hình, nguồn năng lượng tích cực cô lau đi những giọt nước mắt quặn lòng.

Ngày cô ra đi kéo theo hành lí cùng đứa con trong bụng không có một ai đưa tiễn, không có người đồng hành, cũng chẳng hề có một ai níu cô ở lại.

Đầu cô quay lại nhìn nơi mình sinh ra một lần nữa rồi một đường thẳng cô bước vào ngõ an ninh, nhất định ngày trở về cô sẽ khiến những kẻ hãm hại cô nếm mùi đau khổ hôm nay cô phải chịu.