“Anh biết hôm nay em đã gặp ai không?”
Lục Triết Tiêu đặt tờ báo trên tay xuống bàn, ngước đôi mắt nhìn lên, hỏi: “Là ai thế?”
“Dante.”
“Đó chẳng phải là diễn viên trẻ nổi rầm nổi rộ mấy năm gần đây sao?”
“Ừ… Anh ấy là nam chính đóng cặp với em trong bộ phim mới.”
Đột nhiên, đôi bàn tay ấm nóng của anh nắm chặt lấy cổ tay kéo cô một cái, rất nhanh chóng thân thể cô đã ngồi gọn trên bắp đùi êm ái của anh, bị hai cánh tay anh giữ chặt như dây xích khổng lồ, không thể nào cử động chứ đừng nói chuyện tách rời.
“Em không có ý định làm chuyện gì khác với anh diễn viên đó đấy chứ!”
Cố Y Lạc cười, ánh mắt chững lại nhìn vẻ mặt anh hiện tại, không còn cái lạnh lùng cao ngạo ngày thường mà thay vào đó là chút hoài nghi, lấp lửng.
“Không có, chỉ là trước đây em từng gặp anh ta một lần ở Mỹ rồi. Anh biết không? Em cũng có một chút trong nguyên nhân gián tiếp giúp anh ta thành công được như ngày hôm nay ấy.”
“Anh không quan tâm, anh chỉ biết bây giờ em là của một mình anh.”
Đôi bàn tay Cố Y Lạc áp lên hai bờ má mềm mại như em bé của Lục Triết Tiêu, khẽ mỉm cười, khom người tới sát gần anh hơn, bầu ngực căng tròn chạm trúng vòm cổ họng, đặt lên bờ môi êm ái, không phòng bị của anh một nụ hôn nhẹ nhàng, thay cho câu trả lời: “đó là điều đương nhiên.”
Vừa đi dứt người ngồi dậy cô đã bị bàn tay chắc nịch giữ lấy vùng gáy, ép buộc hôn sâu vào trong, không cho cơ hội rút lui. Nụ hôn cháy bỏng, nồng say, cuỗng lưỡi ngọt ngào như thắp cháy tình yêu.
“Là em chủ động quyến rũ anh.”
“Buông em ra, em phải nấu ăn nữa.”- Cố Y Lạc khẽ đáp.
“Anh ăn em là đủ rồi.”
Không nói nhiều, anh trực tiếp bế cô lên, đi vào phòng, đóng rầm cửa lại, đặt cô nằm gọn lên giường, như con hổ đói khát thịt, hung hăng nhào tới, liên tục vuốt ve con mồi, hôn vào những nơi kích thích nhất, không cho cô cơ hội phản kháng lại.
Cái hôn mỗi lúc một sâu, mỗi lúc một nồng nhiệt, như để thoả mãn sự nhớ nhung của những ngày qua, như trút bỏ đi bao áp lực dồn nén.
Dần dần cơ thể anh quyện sâu vào thân thể cô, từng lớp quần áo phòng vệ cũng bị lột sạch, tấm chăn trắng tinh cuộn tròn che chắn tạo nên một không gian tối vừa đủ, phủ lấp đi sự ngại ngùng trên khuôn mặt cô.
Trong không gian tối ảo do tấm chăn tạo ra, thân thể ấm nóng anh áp lên làn da se lạnh của cô, càng lúc càng sát, toả sang trái tim cô luồng khí nóng hổi, đôi tay anh dần khám phá từ đồi núi xuống tới hang động, vuốt ve, ấu yếm.
Che lấp đi sự phòng bị của cô, nhân lúc cô khoái cảm trong sự đắm chìm, anh đã tiến sâu vào phần dưới cơ thể khiến cô rên lên một tiếng “a” âm ỉ, vừa hơi rát buốt vừa phấn khích tột cùng. Nhịp điệu vào ra mỗi lúc một mạnh bạo, dồn dập.
Đôi bàn tay anh đan xen vào từng ngón tay cô, hơi nóng toả ra từ nhịp thở vội vàng của anh hất lại trên khuôn mặt thanh mảnh của cô, càng lúc càng thấy rõ, hơi thở ấy không quá nóng nhưng đủ để khiến tinh thần cô tê liệt, dần chìm trong cơn khoái cảm diệu kì.
Phần dưới ẩm ướt, hơi tê tê, có cảm giác ran rát, nó khiến cho cô cảm nhận không rõ, thần trí cứ mơ hồ như trong cơn ảo mộng.
Chỉ đến khi cô nghe thấy một luồng hơi nóng toát ra, mọi hàng động của anh ngưng lại, nằm dài lên trên thân thể cô, thở hổn hển, giống hệt như thú cưng vừa chạy một vòng quanh khu rừng, nằm gục xuống vì kiệt sức.
Ngón tay cô phe phất, vuốt ve sống mũi thẳng cao của anh, nhẹ giọng hỏi: “Mệt không?”
Anh ngước đầu nhìn lên, ánh mắt gian manh vô cùng: “Anh vẫn có thể đánh tiếp trận nữa.”
Lục Triết Tiêu vừa cúi cằm xuống định hôn lên bờ môi không phòng bị của Cố Y Lạc thì lập tức nhận được pha luồn lách đáng nể, thân thể anh ngã nhào xuống giường, đầu đập một cú khá mạnh trên thành gỗ.
“Á…”- Tay ôm lấy đầu anh diễn như thật.
Cố Y Lạc chẳng biết chuyện gì xảy ra chỉ nghe tiếng động lớn, quay lại đã thấy Lục Triết Tiêu ôm lấy đầu, cô hốt hoảng choàng tới hỏi han: “Anh không sao chứ?”
Lục Triết Tiêu lắc đầu: “Có sao, chắc anh bị u đầu lên rồi.”
“Để em xem thử.”
“Không.”
“Được rồi, anh yêu đừng giận nữa để em xem thử thế nào nhé!”
Giọng cô mơn trớn, nũng nịu, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay rắn chắc đang ôm lấy đầu của anh, nhẹ khêu gợi, cẩn thận nhướn người nhìn lên, đột nhiên bị vòng tay anh ôm chặt lấy.
“Anh lừa em.”
“Ai bảo em dễ bị lừa.”
Đôi mắt họ nhìn nhau, môi khẽ mỉm cười, niềm hạnh phúc ngập tràn khắp căn phòng nhỏ, hơi ấm xua tan đi cái lạnh lẽo mùa đông.
…..
Biệt thự nhà họ Lục, Lục Minh Trí vừa về đã cảm thấy điều chẳng lành, hỏi cô giúp việc mới biết Trình An Lệ mấy ngày qua hầu như không ăn không ngủ tự nhốt mình trong phòng.
Tiếng gõ cửa, bên trong không có phản ứng gì thì Lục Minh Trí nói vọng vào: “Mẹ, thời gian mẹ suy nghĩ vậy cũng đủ lâu rồi, đủ để thấu mọi chuyện rồi đó. Mở cửa cho con đi, con có điều muốn nói.”
Cánh cửa hé mở, Lục Minh Trí bước vào, tự nhiên thấy xót xa cho người mẹ, mới mấy ngày mà bà gầy đi hẳn, đôi mắt sầu ưu thấy rõ, da mặt trắng bệch xanh xao.
Trình An Lệ yếu ớt hỏi: “Anh hai con đâu? Nó đã trở về chưa?”
“Anh ấy về rồi nhưng mà anh ấy nói chờ tâm trạng mẹ ổn định rồi mới tới gặp mẹ. Và anh cũng nói rằng: bọn con với Cố Y Lạc hoàn toàn không có chút máu mủ nào, chính bố nói với anh ấy từ ngày cưới mẹ bố chưa từng gặp lại người cũ.”- Lục Minh Trí đáp lại lời mẹ.
Biết được sự thật rồi nhưng Trình An Lệ vẫn cảm thấy nặng nề đến lạ, cảm giác như hàng tấn đá đè nặng lên trái tim yếu ớt của bà.
Bà nhớ rất rõ, nhớ cái cảnh Lục Đình Khôi một mình đăm chiêu ngắm nhìn bức ảnh, tự nói tự cười, tận sâu trong đáy mắt có yêu thương, tiếc nuối và cả ân hận.
Chẳng trách những ngày đầu mới cưới, Lục Đình Khôi luôn ngập trong cơn say, miệng không ngừng gọi cái tên Đồng Lam, khi ông ấy tỉnh sẽ lại vùi đầu vào công việc, không đếm xỉa gì tới bà.
Bây giờ thì Trình An Lệ đã thấu hiểu mọi chuyện, bao nhiêu năm qua bà chỉ có được thân xác của chồng chứ không hề có tình yêu. Chẳng trách ông ấy chưa một lần mở lời nói tiếng yêu bà, cũng không thật sự quan tâm xem bà muốn gì, cần gì và được gì.
“Mẹ, theo như con nghĩ bố chỉ là cảm thấy áy náy cho cô Đồng thôi! Bao năm qua mẹ cũng thấy bố luôn hết mực vì gia đình này thế mà.”
“Con sai rồi, ông ấy chỉ là lao đầu vào công việc để khoả lấp đi khoảng trống mà nỗi nhớ mà thôi!”
“Con lại thấy bố yêu mẹ là thật, nếu không yêu sao có thể có hai đứa con trai tài năng, thông minh và đẹp trai như này được.”- Nắm lấy bàn tay lạnh đang run run vì xúc động của Trình An Lệ, Lục Minh Trí nói tiếp: “Nếu như bố thật sự còn tình cảm với cô ấy thì đã đi tìm cô ấy vào hai mươi mấy năm trước rồi không phải chờ đến tận bây giờ nữa đâu!”