Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 20: Chỉ cần là vì em




Một cuộc họp đột xuất sớm tại tập đoàn Lục Thị, sắc mặt Lục Triết Tiêu lạnh như phiến băng, ngồi im bất động, ánh mắt nhìn về một hướng, không nói cũng chẳng bắt lỗi gì.

Hình như anh đang tập trung suy nghĩ điều gì đó?

Trong ánh mắt anh có chút do dự và phân vân.

Một tiếng thở dài khe khẽ khiến cho bầu không khí bên trong căn phòng căng như dây đàn, dường như ai cũng nín thở, lòng non nớp lo sợ cái tên mình réo lên.

Thật không ngờ chính chủ tịch mở lời trước: “Ba ngày sau mở cuộc họp báo, mọi người chuẩn bị đi.”

Lục Minh Trí bị đánh bất ngờ hỏi lại: “Anh hai quy mô cuộc họp báo lớn hay nhỏ, ai sẽ tham gia?”

“Quy mô lớn, càng lớn càng tốt, cứ truyền tin phỏng vấn độc quyền chủ tịch tập đoàn Lục Thị.”- Giọng anh lạnh lùng, mạch lạc.

“Chẳng phải mới tháng trước anh đã từ chối lời mời phỏng vấn của các hãng báo nổi tiểng rồi sao?”

Một câu hỏi thừa khiến Lục Triết Tiêu có một chút phẫn nộ trong ánh mắt anh dành cho em trai.

“Trước khác, bây giờ khác.”

Lục Minh Trí đờ người, sự thật một lần nữa khiến cậu ta ngã ngửa, một người trước giờ vẫn luôn chúa ghét báo chí, ánh đèn truyền thông vậy mà nay lại chủ động nhận phỏng vấn.

Sự việc lần này chắc chắn sẽ gây nên dư luận không hề nhỏ, chắc đủ để dìm dư luận hiện tại chìm xuống.

Cách đây khoảng hơn một tháng trước nhiều tờ báo đã đến hàng chục lần xin mấy phút phỏng vấn mà anh đâu có chịu, thậm chí bọn họ còn bước không nổi vào cửa công ty.

Chắc là anh muốn mượn ảnh hưởng của mình chiếm lĩnh mọi mặt báo để tự dìm bài báo hiện tại xuống.

Dẫu biết rằng việc này đi ngược với quy tắc trước giờ anh vẫn luôn xây dựng nhưng thực sự anh không nỡ nhìn Cố Y Lạc phải đối đầu với lửa. Nếu bây giờ cô tổ chức họp báo công khai thân phận thì chắc chắn sẽ có trái chiều dư luận, là tốt hay xấu thật sự không đoán trước được.

Ba ngày sau, cuộc họp báo công khai đầu tiên của chủ tịch Lục thị, tuy gần đây không có sự kiện gì nổi bật nhưng danh hiệu nhà lãnh đạo tài ba và top những công ty quyền lực được bầu chọn mấy tháng trước của anh vẫn chưa hết hot, dường như tờ báo nào cũng muốn có tin tức, ai ai cũng có mặt từ sớm.

Một luồng sáng chiếu giọi khiến căn phòng kín trở nên náo động, Lục Triết Tiêu uy nghiêm bước vào, dáng vẻ lạnh lùng có chút không tự nhiên lấp loé, lần đầu tiên anh đứng trực diện với máy ảnh có vẻ hơi không quen.

Vừa ngồi vào bàn an tọa, những tiếng tí tách của máy ảnh vang lên liên tục, luồng sáng cũng vì thế mà tăng thêm mức độ.

Bên dưới phóng viên bắt đầu trải dài câu hỏi, dường như bọn họ đang tận dụng mọi thời gian:

“Lục tổng cho tôi hỏi anh có suy nghĩ như thế nào về việc mình đượcđược vinh danh nhiều giải thưởng lớn như thế?”

“Lục tổng lí do gì mà anh đột nhiên mở cuộc họp báobáo này? Có phải một phần lí do là vì bài báo cùng đoạn video xuất hiện gần đây trên mạng không?”

“Lục tổng nếu đúng là như thế xin anh nói rõ mối quan hệ ấy ra?”

Thấy tâm trạng anh hai có chút bất ổn, Lục Minh Trí vội vàng bào chữa thay: “Mọi người từ từ thôi, hỏi từng câu hỏi một và không đề cập đến vấn đề cá nhân, được chứ?”

Liếc mắt sang người anh hai bên cạnh, vẫn ngồi câm nín không lên một tiếng nào, sắc mặt từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.

Anh hai… Anh nói gì đi chứ!

Sau mấy lượt thúc giục từ cánh phóng viên, Lục Triết Tiêu cuối cùng cũng chịu mở miệng nói: “Thực ra tôi mở cuộc họp báo này chẳng hề liên quan đến ai hay bất cứ thứ gì mà nó xuất phát từ ý muốn riêng của bản thân tôi. Về suy nghĩ của cá nhân tôi khi vinh dự được nhận giải thưởng và vinh danh toàn quốc: mỗi người đều sẽ có một cơ hội giống như nhau, người nào biết tận dụng tốt thời cơ đó chính là người chiến thắng.”

Một cô phóng viên giữa hội trường phát biểu: “Chủ tịch Lục có phải dạo gần đây anh có quan hệ yêu đương bí mật với một cô gái không?”

Ngẫm một chốc Lục Triết Tiêu khôn khéo né tránh: “Tạm thời tôi vẫn đang một mình, bao giờ thực sự có một mối quan hệ như mọi người nói thì chắc chắn sẽ công khai chính thức. Tôi đề nghị mình sẽ không trả lời mấy câu hỏi như này nữa, mọi người nên tập trung vào mục đích chính của cuộc họp báo.”

“Chủ tịch Lục anh có dự định gì lớn trong tương lai có thể bật mí cho chúng tôi một chút ít không?”

Giọng nói anh vẫn lạnh lùng và điềm tĩnh: “Dự án lớn thì không có nhưng sắp tới sẽ khởi công một công trình vừa, hi vọng sẽ nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người.”

Đám “chó săn” vốn tin tức mau lẹ: “Có phải là dự án xây dựng chung cư Tiêu Khiết hay không?”

Không muốn trả lời câu hỏi này ánh mắt lạnh Lục Triết Tiêu chuyển hướng qua em trai, ngay lập tức Lục Minh Trí lao ra bào chữa: “Thiên cơ không thể tiết lộ, chờ tới thời cơ thích hợp tự khắc mọi người sẽ biết.”

“Theo như tôi được biết Cố Y Lạc là người của công ty đổi thủ EVER, tại sao bên OVER lại mở cuộc họp báo ngay thời điểm này?”

Lục Minh Trí ngày thường hay bị mắng “óc heo” nhiều, hôm nay bỗng thông minh đột xuất, trả lời trôi chảy, mượt mà và còn rất thuyết phục: “Phải chúng tôi là đối thủ nhưng đấu với nhau bằng thực lực, hơn nữa tôi xin nhấn mạnh buổi họp báo này hoàn toàn không liên quan đến người ngoài Lục thị.”

Thấy tình hình hai anh em nhà họ Lục rất có vẻ kiên quyết, đám người đó biết được rằng không dễ dàng moi thêm tin tức từ miệng họ, chỉ đành tập trung phỏng vấn về chủ tịch Lục Thị.

“Chủ tịch Lục việc anh là nhà kinh doanh tài ba trẻ tuổi nhất được xếp trong top suất sắc anh có lời khuyên gì dành cho mọi người hay không? Và điều đó có ảnh hưởng gì đến bản thân anh không?”

Câu hỏi này có vẻ khiến Lục Triết Tiêu hài lòng, anh đáp lại: “Thắng không kiêu, bại không nản.”

Lời đáp ngắn gọn khiến đám người kia loay hoay mãi chưa hiểu hết ý, Lục Minh Trí chỉ đành biến mình thành bình phong di động, dùng ngôn ngữ thường giải thích: “Ý anh tôi là những người thành công như anh tôi không được đắc ý, kiêu ngạo; mà những người chưa thành công cũng không được nản chí vì biết đâu trong tương lai mình sẽ lại thành công hơn những người thành công.”

Lục Triết Tiêu trực tiếp đứng dậy thì Lục Minh Trí hiểu ngay ý: “Buổi phỏng vấn kết thúc tại đây, xin cảm ơn.”

Đám phóng viên vẫn cố tình tuôn ra vô vàn thắc mắc nhưng Lục Triết Tiêu chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng, nhanh chóng rời khỏi.

Buổi tối tại tập đoàn Lục thị, Lục Minh Trí tim đập thình thịch, tay run rẩy mở máy tính lên tra tin tức hot trong ngày, những gì hiện ra trước mắt khiến cậu ta kinh ngạc, há hốc miệng thốt lên: “Anh hai chúng ta thành công rồi.”

Không ngờ tin tức liên quan đến Lục Triết tiêu lại hot tới như vậy, ai không biết lại đoán ngay anh là nam thần tượng được nhiều người săn lùng, chỉ sau vài giờ đăng tải đã thuộc top một mục tìm kiếm thịnh hành, dường như mọi người đang dần lãng quên về bê bối trước đó.

Trên khuôn mặt Lục Triết Tiêu như rũ bỏ được nặng nề, thở một hơi dài khe khẽ, môi nhếch nhẹ nụ cười thoáng chợt: “Tốt lắm!”

Lục Minh Trí được đà xông tới: “Xem như lần này em cũng có công lao, có phải anh nên thưởng gì đó không?”

Tâm trạng đang vui, Lục Triết Tiêu không muốn so đo, từ trong tủ bên phòng làm việc lấy ra chiếc điều khiển xe tự động, ném về phía em trai.

“Là chiếc BWM phiên bản đặc biệt mới ra cả thế giới chỉ có duy nhất ba chiếc.”- Lục Minh Trí vui không tả xiết, cậu ta giống hệt đứa trẻ con hôn hít chiếc điều khiển xe, vội vã chạy khỏi: “Em phải đi lái thử nó tận hưởng chút mới được.”

Thật không ngờ có ngày cậu ta được lái chiếc xe này, đây là điều mà cậu ấy ao ước từ rất lâu rồi, cảm giác thật khó diễn tả.

Thấy vậy một kẻ lạnh lùng như Lục Triết Tiêu cũng phải bật cười, niềm vui nhân đôi: “Vui tới vậy sao?”