Biệt thự Lục gia thắp sáng ánh đèn lung linh, bàn ăn đã được dọn sẵn, Lục Minh Trí thúc giục: “Mọi người quay về rồi sao? Mau lên thay đồ rồi xuống ăn cơm.”
Chu Tuyết Sương có vẻ hơi bất ngờ, khen ngợi: “Được đó Minh Trí, cậu trở nên chu đáo từ bao giờ?”
Lục Minh Trí cười mấy tiếng: “Đây là công việc của em.”
Lục Triết Tiêu giúp Chu Tuyết Sương khiêng đồ đạc lên gác, Cảnh Sở Minh hì hục theo phía sau.
Chu Tuyết Sương vừa lên đã hỏi ngay: “Tiêu Tiêu anh ở phòng nào vậy?”
Lục Triết Tiêu chỉ hướng phòng mình: “Bên kia.”
Chu Tuyết Sương liền kéo vali về căn phòng đối diện: “Vậy em ở phòng này.”
Không chờ Lục Triết Tiêu đồng ý thì cô ta đã hồng hộc kéo vali vào trong, liếc nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Có phải có người từng ở trong căn phòng này?”
Lục Triết Tiêu không nói gì thì cô ta hỏi thêm: “Có phải là Minh Trí.”
Tiếng cười khoai khoái của Lục Minh Trí, cậu ta nói vọng từ phía xa: “Chị Sương Sương em nào có khả năng đó. Anh hai cho tới thăm là may lắm rồi, huống hồ nhà em ngay cạnh cần gì phải qua đêm.”
Cũng phải nhưng Lục Triết Tiêu trước nay đâu phải dễ dàng cho người lạ vào nhà, bí ẩn này thực sự khiến ai cũng phải tò mò.
Cảnh Sở Minh nhanh miệng hỏi: “Có phải anh ấy có bạn gái rồi không?”
Lục Minh Trí vẫn cười không khép miệng, lắc đầu: “Bạn gái thì chưa.”
Khi quay sang định nói gì đó, Cảnh Sở Minh chợt nhận thấy Chu Tuyết Sương có vẻ không vui, khuôn mặt căng thẳng thấy rõ, bèn ngỏ ý chuyển chủ đề: “Tôi thấy đói rồi chúng ta mau sắp xếp đồ đạc rồi xuống ăn cơm thôi.”
Sau lời nói đó thì mọi người nhanh chóng tản ra, ai về phòng người đó.
Một lúc sau, Chu Tuyết Sương vừa sắp xếp xong đồ đạc ra tới cửa, cùng lúc đó Lục Triết Tiêu bước ra từ căn phòng đối diện, cô ta nở nụ cười nhẹ, anh cũng cười theo, ánh mắt họ nhìn nhau, trong đó chất chứa nhiều suy nghĩ.
“Đi thôi, xuống ăn cơm.”- Lục Triết Tiêu ra lời đề nghị, nhằm xua tan đi không khí trước mắt.
Ngồi vào bàn ăn ánh mắt anh thi thoảng lại nhìn về người cũ, cô ấy đã thay đổi, xinh đẹp, sang trọng hơn ngày xưa rất nhiều, nhưng có điều gì đó khiến anh cứ lưu luyến mãi không thôi. Không còn là rung động nhưng đến anh cũng không giải thích nổi cảm giác ấy là gì.
Anh không phủ nhận tình cảm mình giành cho Cố Y Lạc, nhưng cuộc gặp gỡ Chu Tuyết Sương bất ngờ này thực sự khiến anh lùi lại mấy bước.
Kết thúc lịch quay ở phim trường, Cố Y Lạc cố gọi cho Lục Triết Tiêu mấy lần nhưng đều không nhận được hồi âm.
Chẳng hiểu sao suốt cả một đêm dài đằng đẵng hôm ấy cô không tài nào ngủ được, cứ trằn trọc mãi, mặc dù đã trấn an bản thân là “anh bận” nhưng lòng vẫn lo lắng không nguôi.
Sáng hôm sau, Cố Y Lạc mệt mỏi thức dậy, điều đầu tiên cô làm là kiểm tra điện thoại, sợ mình ngủ quên anh gọi lại không hay.
Khuôn mặt chán chường, cô thở dài mấy tiếng, không hề có cuộc gọi nhỡ nào.
Tận dụng ngày nghỉ Cố Y Lạc tìm đến nhà Lục Triết Tiêu xem tình hình, không phải do cô lo lắng chỉ là vì không muốn mình mang danh lỡ hẹn, nuốt lời. Thật sự cái danh này cô gánh không nổi.
Vừa bấm chuông cửa, vừa nghĩ sẽ nói lời gì đầu tiên, rồi bỗng nhiên chững lại một chốc khi có một cô gái xinh đẹp ra mở cửa. truyện tiên hiệp hay
“Xin chào, cô tìm ai?”- Chu Tuyết Sương chào hỏi trước.
Cố Y Lạc thật sự không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt, cô bối rối biến mình trở nên ấp úng: “Lục tổng có ở nhà không?”
“Cô là…?”- Chu Tuyết Sương thắc mắc.
Cố Y Lạc cố trấn an tinh thần, giữ lại chút bình tĩnh sót lại, cười nhẹ mấy tiếng: “Tôi là thư kí của anh ấy.”
“Vậy cô nên nên đến công ty gặp anh ấy, anh ấy đã tới công ty từ sớm rồi.”
Chu Tuyết Sương có chút nghi ngờ, nhìn Cố Y Lạc không giống lắm.
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Lục, Cố Y Lạc loanh quanh dạo vòng thành phố, tuy đã quay về được một thời gian nhưng cô vẫn chưa kịp hấp thụ sự thay đổi của nơi này, cô không quá buồn chỉ là cảm thấy hụt hẫng.
Dù sao lâu lắm rồi cô mới có ngày nghỉ trọn vẹn cho nên cũng nên tìm một chút hưởng thụ.
Lục Triết Tiêu vừa kết thúc cuộc họp sớm quay trở về phòng làm việc, anh mở cuộc gọi nhỡ ra, đang định gọi lại ngập ngừng rồi lại thôi.
Vừa lúc Lục Minh Trí vội vã bước vào thông báo: “Anh hai, hồi sáng em có thấy Y Lạc tới nhà tìm anh, chắc là đã gặp Tuyết Sương rồi.”
Anh không nói cũng chẳng cười, sắc mặt như thể muốn nuốt chửng thế giới, vô cùng đáng sợ.
Lần đầu tiên anh trai thể hiện rõ thái độ ra mặt khiến Lục Minh Trí có mấy phần xanh mặt.
Lần này Lục Triết Tiêu không chần chừ nữa, trực tiếp nhấc điện thoại lên gọi cho Cố Y Lạc.
Chuông điện thoại reo, Cố Y Lạc mở ra xem, lưỡng lự một chốc rồi cô quyết định dập máy, tạm thời tâm trí cô hỗn loạn, suy nghĩ không đâu vào đâu, cũng thật sự chưa muốn gặp bất cứ ai.
Khuôn mặt khá thất vọng, Lục Triết Tiêu đặt điện thoại xuống bàn, thở dài mấy hơi đằng đẵng, khó khăn lắm anh mới lấy lại cảm xúc rung động, nay thì hay rồi mọi thứ tiêu biến chỉ trong một chốc.
Gần tới bữa trưa, Chu Tuyết Sương hí hửng mang theo hộp cơm tự chuẩn bị đến tập đoàn Lục Thị, khí chất và mối quan hệ đặc biệt với chủ tịch khiến đám nhân viên vô cùng tò mò, ngày càng chắc chắn phỏng đoán cô ấy là người yêu của Lục tổng.
Đi tới đâu cũng là lời đồn, chủ tịch mặt lạnh cuối cùng cũng bó tay chịu trói trước tình yêu, và đương nhiên nó cũng chỉ dừng lại trong phạm vi tập đoàn, có ai chán sống mà đưa đời tư chủ tịch ra bên ngoài.
Thấy hôm nay toàn công ty có vẻ bất thường, Lục Triết Tiêu quay qua hỏi Lục Minh Trí: “Mọi người hôm nay làm sao vậy?”
Lục Minh Trí lắc đầu: “Không biết.”
Chưa cần phải hỏi lí do đã tự xuất hiện, Chu Tuyết Sương từ xa gọi lớn: “Tiêu Tiêu anh đã về rồi đó sao? Nào mau tới đây, em có mang cơm tới cho anh. Em còn nhớ trước kia anh kén ăn lắm, chỉ mình em mới trừng trị được cái tật đó của anh thôi!”
Thì ra là vậy, Lục Minh Trí bật cười, cười tới mức Lục Triết Tiêu lườm một cái rõ mặt, cái lườm như con dao sắc bén chìa vào cổ cậu ta, nụ cười đột nhiên tắt hẳn.
Anh lạnh lùng bước về phía Chu Tuyết Sương kéo cô ta vào phòng, đóng rầm cánh cửa lại: “Em đang nói gì thế hả?”
“Thì em nói đúng rồi còn gì?”- Ả bễu môi, tỏ vẻ uốn éo.
“Nhưng đây là công ty không thể tuỳ tiện như thế được.”- Lục Triết Tiêu tỏ rõ thái độ.
“Được rồi, lần sau em sẽ chú ý, anh đừng giận, em mang đồ ăn tới cho anh đây.”- Cô ta vừa nói, vừa cười, vừa cẩn thận mở nắp từng hộp cơm.
Mùi thơm ấy, hương vị ấy, dần đưa Lục Triết Tiêu quay dần về thủa ấu thơ, cái ngày hai người còn là một đứa trẻ vô tư, không phải vắt óc suy nghĩ mà mọi hành động đều vô cùng hồn nhiên.
Chu Tuyết Sương hớn hở hỏi: “Thế nào mùi vị vẫn như xưa chứ?”
Lục Triết Tiêu khẽ gật đầu: “Phải… Rất thơm… Rất quen thuộc.”
Cô ta ngồi xuống cạnh anh, miệng cười khe khẽ, dần hồi tưởng lại: “Em nhớ nhất là cái ngày đầu anh tới nhà em, vì thức ăn không hợp khẩu vị nên anh đã không ăn mấy, cuối cùng nửa đêm đói không ngủ được. Vậy rồi em tuỳ tiện làm mấy món anh lại ăn rất ngon, và cũng kể từ đó chúng ta lại thường xuyên cùng nhau ăn vụng nửa đêm.”