Ánh mắt thương cảm Cố Y Lạc nhìn người đàn ông bên cạnh, cuộc sống này đúng là không dễ dàng với bất cứ ai, một người ngày thường ít bộc lộ cảm xúc, đùng một phát nói phát bệnh là phát lên ngay.
Có lẽ người hay mang cho mình vỏ bọc lạnh lùng lại chính là người mang nhiều âu lo, tâm sự. Cũng như thể người hay cười lại là người mau nước mắt vậy.
“Minh Trí công việc ở đây giao lại cho cậu, tôi đưa anh ấy về trước.”- Cố Y Lạc đưa ra lời đề nghị.
Lục Minh Trí gọi lại: “Khoan đã, tạm thời có thể cho anh ấy tới chỗ cô không, bây giờ mà đưa anh ấy quay về biệt thự lại rắc rối thêm.”
“Tạm thời đó cũng là cách tốt nhất rồi.”
Không muốn gây nên sự chú ý Cố Y Lạc dặn dò Lục Triết Tiêu: “Triết Tiêu nghe rõ lời em nói sau đây nha: anh phải đi theo sau em không được làm bất cứ hành động gì cả, cứ bước theo chân em là được. Hiểu chưa?”
Chỉ khi Lục Triết Tiêu gật đầu cô mới an tâm bước đi, cũng may diễn suất của anh không tệ nên mọi người không để ý gì cả, giống như thể chủ tịch Lục cùng đối tác nữ ra ngoài để tiện bàn bạc kí kết hợp đồng. Trước nay Lục tổng vẫn không có thói quen để đối tác nữ ở lại quá lâu trong văn phòng riêng.
Lên chiếc taxi rồi rời đi, Cố Y Lạc dẫn Lục Triết Tiêu quay trở về nhà, nấu cho anh mấy món ăn tạm.
Anh hiện tại như một đứa trẻ vô tư, không nghĩ suy, ăn như thể đã bị bỏ đói mấy ngày, vô tình khiến cô bật cười sặc sụa.
“Anh ăn chậm thôi kẻo sặc đó.”- Cô Y Lạc đưa về phía anh ly nước lọc, cẩn thận căn dặn.
Một lúc lặng im thì cô hỏi anh: “Lục Triết Tiêu anh có nhớ mình là ai không?”
Anh gật đầu lia lịa, môi nở nụ cười rất tươi, phơi hai hàm răng trắng buốt: “Có chứ. Con trai Lục Đình Khôi và Trình An Lệ.”
“Thế bây giờ gia đình anh ở đâu?”- Cố Y Lạc cố ý hỏi thêm.
“Bên ngoại ô ven biển sông Hàn.”
Thấy khó hiểu nên Cố Y Lạc lập tức nhắn tin hỏi Lục Minh Trí, nơi đó gia đình anh sinh sống từ trước khi anh mắc bệnh, tức là hiện tại anh chỉ xem mình như là đứa trẻ mười tuổi, và chỉ nhớ những gì đã xảy ra trước đó, còn lúc anh tỉnh lại thì mọi kí ức đó lại hoàn toàn biến mất.
Là anh nhưng lại không phải anh, cảm giác đó chắc cũng chẳng dễ chịu chút nào, khi một phần kí ức cứ như thế mà dần lu mờ đi, muốn giữ lại cũng không giữ nổi, muốn quên đi cũng không thể quên.
Thân xác bây giờ là của người trưởng thành nhưng đầu óc như đứa trẻ mười tuổi.
Ôm chiếc bụng no cằng, Lục Triết Tiêu đứng dậy chủ động dọn dẹp, thấy vậy Cố Y Lạc bèn cản lại: “Anh cứ để đó lát tôi làm cho.”
“Tôi có thể tự làm được mà.”- Anh vẫn nhất mực không chịu nghe.
“Xoèng…xoèng…”
Tiếng vỡ lớn chói tai, mảnh sứ vỡ vụn trên sàn, bàn tay anh bị xước một vết cắt dài, dòng máu tươi ròng ròng chảy ra khiến anh sợ hãi khóc lớn.
“Máu… máu… có máu…”
Cố Y Lạc chạy tới thấy cảnh tưởng trước mặt vừa dở khóc dở cười, lại thấy thương, nhìn vết máu giữa sàn khiến cô hoảng hốt nhảy xồm tới đỡ anh dậy: “Anh đứng yên đây chờ tôi một lát.”
Từ trong hộp tiện dụng cô lấy vội ít bông, băng y tế và một ít thuốc tới, cẩn thận sơ cứu vết thương, thi thoảng chu môi thổi nhẹ để làm dịu cơn đau.
Trong vẻ mặt lo lắng của cô, Lục Triết Tiêu cười cười hỏi: “Chị đang lo cho tôi sao? Yên tâm đi một chút vết thương này không đau chút nào, sau này lớn lên dù có phải chảy máu nhiều hơn nữa tôi cũng sẽ bảo vệ chị.”
Những lời đó vô tình chạm đến bờ trái tim cô, mọi hành động đều dừng lại, ánh mắt ngập ngừng cô ngước nhìn lên, lòng cô như được sưởi ấm, suốt hơn hai mươi năm qua kể từ sau khi mẹ qua đời cô chưa một lần được nghe lại những lời nói ấy, chưa một ai đứng ra nói sẽ bảo vệ cô.
Khoé mi rưng rưng, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi, Lục Triết Tiêu nhẹ nhàng lau khô, mỉm cười nhẹ: “Chị đừng khóc, đừng khóc mà.”
Sụt sịt mấy tiếng rồi Cố Y Lạc nhanh chóng trấn an lại tinh thần: “Không khóc, không khóc nữa.”
Vừa lúc Lục Minh Trí đón Bảo Bảo quay về, nhìn thấy chiến trường hỗn loạn thì mặt tái sắc: “Chuyện gì thế này?”
Cố Y Lạc giải thích: “Ban nãy anh ấy giúp tôi rửa bát nhưng lại không cẩn thận khiến nó bị vỡ.”
Lục Minh Trí thẫn người, vẻ đầy khó xử: “Thật xin lỗi, lại gây phiền phức cho cô rồi.”
“Không có gì.”
“Ở đây tôi thấy hơi bất tiện. Hay là chúng ta chuyển tới ở biệt thự cây xanh của Lục gia bên rìa thành phố, vừa gần trường quay của cô và trường Bảo Bảo vừa tiện chăm sóc cho anh hai. Cô thấy sao?”- Lục Minh Trí đưa ra lời đề nghị: “Hơn nữa ở đó không khí trong lành tốt cho sức khoẻ.”
Đúng là căn nhà trọ của Cố Y Lạc quá chật chội, không gian thật sự không đủ cho ba người cùng sống.
“Được rồi, tạm thời cứ làm như vậy trước đi.”
“Vậy giờ tôi sẽ lập tức đi sắp xếp ngay.”- Lục Minh Trí vội vội vàng vàng, bọn họ chuyển nhà ngay trong đêm.
Đúng là không gian sống thay đổi thì chất lượng nó tự nhiên tốt hơn, một nơi rộng rãi tự khắc tâm hồn con người sẽ trở nên thoáng đãng.
Bảo Bảo ôm quả banh chạy từ trong nhà ra, Lục Triết Tiêu đi đến, cả hai cùng chơi đùa trước sân.
Lục Minh Trí và Cố Y Lạc ngồi bên vườn hoa, thích thú ngắm nhìn.
Không có ý trù ẻo nhưng Cố Y Lạc thật sự thấy thích giây phút an yên ở hiện tại.
Cô quay sang nói với Lục Minh Trí: “Cậu có thấy anh trai mình lúc này đang rất vui vẻ không?”
Lục Minh Trí gật đầu đồng ý: “Phải, bước qua ngưỡng tuổi này anh trai tôi bắt đầu phải chịu áp lực của một gia tộc mà lớn lên. Mọi việc đều phải suy nghĩ cho lợi ích nhà họ Lục, từ công việc, tình cảm hay là cuộc sống. Có lẽ cũng vì thế mà khiến con người anh ấy mệt nhừ, mặc dù bề ngoài xây lên một lớp tuyết lạnh lùng nhưng điều anh ấy muốn nhất chính là tìm về khoảnh khắc hiện tại.”
Cố Y Lạc lặng im một lúc lâu, môi mỉm cười nhưng lòng đầy xót xa: “Cuộc đời mỗi người luôn có mảng tối riêng chỉ là người vẽ nó ra còn người lại chọn cách dấu kín. Dù là như thế nào thì chỉ mình mới hiểu được bản thân đang trải qua những gì.”
Lục Minh Trí tò mò nên hỏi thêm: “Mấy hôm trước sao cô lại tránh mặt anh ấy thế?”
Cố Y Lạc lặng mình, tự nhiên câu hỏi đó khiến cô hơi chột dạ, môi mỉm cười nhẹ đáp qua loa: “Tôi có cuộc sống riêng của mình, anh ấy cũng vậy, cũng không thể cứ lãng phí thời gian giành cho nhau mãi được. Tôi và anh cậu không thuộc cùng một thế giới, chúng tôi quá khác biệt. Liệu rằng gia đình cậu có chấp nhận một cô gái xuất thân phức tạp hơn nữa lại có một đứa con riêng như tôi hay không?”
Câu hỏi thật sự khiến Lục Minh Trí câm nín, bởi cậu ta biết rõ nếu chuyện này thực sự đến tai ba mẹ mình thì chắc chắn hai người đến gặp nhau còn khó chứ nói gì tới việc bên nhau.
Những gì cô lo ngại không phải là không có cơ sở, hơn nữa lại hoàn toàn có lí, nhà họ Lục vẫn luôn giữ quan điểm hôn nhân là phải “xứng đôi vừa lứa”, đặc biệt là một trưởng tộc như anh.
Hai tay cô chống về sau, hơi ngả người, mắt nhìn ánh trăng và những vì sao lấp lánh trên trời cao, thi thoảng lại âm thầm thở dài khe khẽ.