Chiếc Land Rover rẽ hướng vào con đường mới toanh, bên lề một màu xanh cỏ cây mơn mởn.
Dừng lại trước cửa biệt thự, Chu Tuyết Sương gọi lớn: “Lục Triết Tiêu anh ra đây cho em?”
Từ trong sảnh vườn hoa, Lục Triết Tiêu lạnh lùng bước ra, có vẻ hơi bất ngờ anh hỏi: “Sao em lại tới đây?”
“Sao em lại không được tới, anh định trốn em đến bao giờ hả?”- Giọng cô ta đầy giận dỗi và trách móc.
“Em trở về trước đi, anh sẽ tìm em nói chuyện sau.”
Đứng còn chưa ấm chỗ, bên trong còn chưa biết thế nào đã bị đuổi đi đương nhiên Chu Tuyết Sương không thoả hiệp.
Một đường thẳng cô ta tiến sâu hơn vào khuôn viên biệt thự, bất chấp sự ngăn cản từ hai người đàn ông.
Ánh nắng ít ỏi của ngày đầu đông toả sắc vàng khắp khu vườn xanh đầy hoa lá, đoá hoa Trạng Nguyên khoe sắc, xa xa cô ta nhìn thấy hoa Dã Quỳ, vui vẻ thốt lên: “Quả nhiên là do anh nhớ quê hương, nhớ những kỉ niệm của chúng ta mới xây dựng căn biệt thự này.”
Tuy nhiên sắc mặt Chu Tuyết Sương nhanh chóng thay đổi, ánh mắt sựng lại, chân tay cứng đờ, không chút phản ứng nào.
Cố Y Lạc cùng con trai ôm theo một đoá Dã Quỳ bước ra từ vườn cỏ, bọn họ vui vẻ bao nhiêu thì cô ta dậy sóng bấy nhiêu.
Ánh mắt không tin cô ta ngước sang nhìn Lục Triết Tiêu, vẻ hụt hẫng hỏi: “Anh tới đây để sống cùng cô ta sao?”
Lục Triết Tiêu không nói gì thì cô ta xông xáo lên, ánh mắt trừng trợn hét lớn: “Anh nói gì đi chứ?”
Thấy tình hình hơi bất ổn, với bản tính nóng nảy của Chu Tuyết Sương thật sự không biết sẽ làm ra chuyện gì, Cảnh Sở Minh lo lắng thuyết phục: “Sương Sương hay là chúng ta cứ trở về trước đi, đợi bình tĩnh rồi nói.”
Khoé mi ngấn lệ Chu Tuyết Sương nhìn thẳng vào cặp mắt Cảnh Sở Minh hỏi: “Có phải anh biết trước việc này rồi không? Vì thế lần trước anh mới gài em trở lại Mỹ.”
Bị chạm trúng tim đen Cảnh Sở Minh đột nhiên khựng lại: “Chuyện này… đều có lí do cả, từ từ rồi anh sẽ nói cho em nghe.”
Hai hàng nước mắt Chu Tuyết Sương tuôn trào, cảm giác như cả thế giới đang phản bội lại, bởi vì từ ngày cha mẹ rời khỏi nhân thế thì cô ta đã xem hai người đàn ông ấy là gia đình.
Kết quả thì sao?
Cả hai đều cố ý lừa gạt cô.
“Rốt cuộc hai anh xem em là gì? Tại sao bao giờ cũng gạt bỏ em ra khỏi mọi chuyện. Chẳng lẽ em không đáng tin như vậy sao?”- Cô ấy nghẹn ngào trách móc.
Lục Triết Tiêu níu tay Chu Tuyết Sương lại, giải thích: “Không phải như em nghĩ đâu.”
Ánh mắt đầy hiềm nghi và tuyệt vọng cô ta quay sang nhìn anh, cái nhìn không chớp mắt: “Vậy em nên nghĩ thế nào?”
Bảo Bảo vừa chạy tới liền bắt gặp cảnh Lục Triết Tiêu nắm lấy tay Chu Tuyết Sương, tỏ thái độ không vui ra mặt, bếu môi ám hiệu sẽ suy nghĩ lại chuyện giúp chú chinh phục mẹ.
Cố Y Lạc đến sau nhưng nhìn qua cũng có thể hiểu đã có chuyện xảy ra, cô nhẹ nhàng bảo con trai tránh mặt.
“Bảo Bảo con ra kia chơi một mình đi, người lớn cần nói chuyện một lát.”
Không kìm được cơn giận Chu Tuyết Sương nhào tới đẩy một cú khiến Cô Y Lạc văng ra xa: “Cô cũng xảo quyệt lắm!”
Cảnh Sở Minh vội vàng ôm lấy Tuyết Sương cản lại: “Em làm gì vậy?”
Lục Triết Tiêu bước đến che chắn thay Cố Y Lạc, anh nói với cô: “Chuyện này không liên quan gì tới em, dẫn Bảo Bảo vào trong nhà trước đi.”
Vẫn không chịu nhượng bộ, Chu Tuyết Sương vênh váo lớn tiếng: “Sao lại không liên quan? Chưa gì anh đã bênh vực cho cô ta rồi đấy.”
Lần đầu tiên Lục Triết Tiêu lớn tiếng với cô ta: “Em có thôi đi không? Đang làm trò gì vậy hả?”
Thấy Chu Tuyết Sương có vẻ giận giữ, sắc mặt tái mét, cổ họng nghẹn ứ không nói thành lời thì Cố Y Lạc lay cánh tay Lục Triết Tiêu: “Anh làm gì vậy?”- Khéo léo quay về phía Chu Tuyết Sương: “Cô Chu chắc là có hiểu nhầm gì ở đây rồi đó. Mấy bữa nay do con trai tôi bị bệnh nên mới tạm thời ở lại, nội trong ngày tôi sẽ dọn đi, cô yên tâm.”
Những gì vừa nói trái với lòng mình, quay đầu nhìn lại tâm trạng ngổn ngang, nhưng dù sao ngay từ đầu cô đã luôn xác định mối quan hệ này sẽ không tiến xa hơn được, đã vậy chỉ có thể lùi bước, đẩy anh sang bên kia cầu hạnh phúc.
Chu Tuyết Sương vừa xinh đẹp, tài giỏi, lại là diễn viên nổi tiếng có thực lực, điều quan trọng hơn nữa người ta đã ra mắt phụ huynh và đã được chấp thuận, hỏi xem cô lấy gì để so bì với người ta.
Chu Tuyết Sương vẫn không có ý định nhượng bộ: “Cô nói được nên tự mình làm được.”
“Được.”
Cố Y Lạc quay lưng bước về phía con trai, Lục Triết Tiêu cản lại: “Em đừng để ý lời cô ấy nói.”
Kìm chặt nỗi lòng, cô từ từ gỡ bàn tay anh ra, mỉm cười nhẹ: “Vốn dĩ nơi này không thuộc về tôi, sớm muộn gì rồi cũng phải rời đi thôi.”
Lần này Cố Y Lạc thật sự đã hạ quyết tâm rời đi, cho dù có thần tiên hạ phàm cũng cản không nổi nữa.
Thu dọn hành lí Cố Y Lạc cùng con trai lặng lẽ rời khỏi.
Chu Tuyết Sương đắc chí: “Biết điều vậy còn được.”
Cảnh Sở Minh trực tiếp tức giận, quát: “Chu Tuyết Sương em quá đáng lắm rồi đó.”
Lần đầu tiên Cảnh Sở Minh gọi lớn cả họ tên cô ta như thế, có vẻ như anh ấy thật sự rất giận.
Hai người đàn ông đồng lúc cùng chạy theo phía sau Cố Y Lạc.
Cảnh Sở Minh nhanh chân hơn, anh ấy nói: “Để tôi đưa cô đi.”
Lục Triết Tiêu vừa chạy tới: “Để tôi.”
Một chút lưỡng lự sau cuối, Cố Y Lạc quay đầu sang phía Cảnh Sở Minh, nhẹ giọng nhờ vả: “Không cần làm phiền đến Lục Tiên sinh, cứ để Sở Minh đưa tôi đi là được rồi.”
Anh thất vọng, buồn bã đưa mắt nhìn theo bóng dáng cô cùng người đàn ông khác dần khuất.
Không kìm được cảm xúc, chân anh bước tới nhưng bị Chu Tuyết Sương níu lại: “Cô ấy đi rồi.”
Vốn tưởng mọi thứ cứ như thế là xong nhưng thật không ngờ anh trực tiếp bơ nhạt cô ta: “Anh không ngờ em lại làm việc theo cảm tính đến vậy.”
Bàn tay cô ta vẫn bíu chặt lấy cánh tay anh, cúi nhẹ đầu, tỏ vẻ ăn năn: “Em sai rồi, nhưng em thật sự không thể nhìn thấy anh sống chung, ăn chung, uống chung với người phụ nữ khác được.”
Anh quay nhẹ người, lạnh lùng nhìn Chu Tuyết Sương nói: “Anh nghĩ chúng ta cần làm rõ chuyện này. Vốn dĩ trước khi gặp Cố Y Lạc anh đã luôn cho rằng em là người đặc biệt trong cuộc đời anh nhưng kể từ sau khi gặp cô ấy anh mới nhận ra tình cảm anh giành cho em và cô ấy hoàn toàn là khác nhau. Hai người đều là duy nhất, em là cô em gái mà anh hết mực muốn bảo vệ, nhưng người anh thích lại là cô ấy.”
Chu Tuyết Sương đương nhiên không chịu nghe, cô ta hoảng loạn, điên cuồng: “Không, không thể nào. Anh nói dối.”
Thấy vậy anh tiến tới lay gọi: “Sương Sương em không sao chứ?”
Nhân cơ hội đó cô ta tiến tới ôm chầm lấy anh không buông, cái ôm chặt tới mức anh muốn dứt cũng không bứt ra nổi.
“Năm năm đối với em đã quá đủ rồi, cái ngày em vứt bỏ mọi thứ để quay về tìm anh thì đồng nghĩa em đã mất tất cả, chỉ còn lại một mình anh. Bây giờ đến anh cũng xa em thì em không cần đến cái mạng sống này nữa.”
“Đừng nói linh tinh, em không được đưa tính mạng mình ra làm trò đùa.”- Lục Triết Tiêu nhẹ nhàng nhắc nhở.