“Này bà Trình, bà định nói đến bao giờ, không để bọn trẻ vào trong nhà luôn sao?”- Lão Trình hơi nhíu mày nhắc nhở vợ.
“Phải, phải rồi, hai đứa mau vào nhà đi. Ta đi dọn cơm lên.”- Bà Trình hớn hở mời gọi.
Vừa xuống đến gian bếp nhỏ đơn sơ bà hơi ngạc nhiên khi có tiếng nói của cô gái phát ra từ sau lưng: “Cô Trình, để cháu giúp.”
Ánh mắt hơi ngần ngại, bà Trình hỏi lại: “Cháu có thật sự làm được không? Ta không có ý nói gì cháu nhưng trông cháu chắc cũng xuất thân từ gia đình danh giá.”
Người làng chài mộc mạc, đơn sơ và chân thực.
Cố Y Lạc cười, nụ cười gần gũi và thân thiện: “Đúng là cháu xuất thân từ gia đình danh giá nhưng những công việc nhà vẫn phải tự mình làm. Cho nên cô yên tâm cháu sẽ không đập vỡ bất kì cái chén nào trong bếp cô đâu.”
Cô Trình hơi giật mình, vội vàng lắp bắp phủ nhận: “Không, không, ý cô không phải vậy.”
Đương nhiên Cố Y Lạc có thể nhận ra tâm ý của cô Trình, cô ấy sợ những người thành phố sẽ không quen với căn bếp đơn sơ, bụi bặm, khắc khổ này. Nhưng cô ấy không hề biết Y Lạc còn trải qua những ngày cơ hàn hơn như thế rất rất nhiều lần.
Thổi bùng ngọn lửa, Cố Y Lạc vén tay áo, bắt đầu thể hiện sở trường. Có đôi khi cô còn nghĩ nếu mình không làm diễn viên chắc sẽ dấn thân sang nghề đầu bếp.
Bàn tay cô điêu luyện tạo nên những món ăn dậy mùi hương đậm đà, mới lạ.
Đôi mắt cô Trình rực sáng, hơi áy náy về những lời vừa nói: “Y Lạc con đúng là cô gái tốt, vừa xinh đẹp lại nấu ăn ngon, thằng Triết Tiêu này quả đúng là rất có phúc phần.”
Cố Y Lạc hơi ngượng ngùng cười, cô ghé sát gần về phía cô Trình thỏ thẻ: “Chú Trình cũng thế, có người vợ như cô chắc là rất may mắn đó.”
Hai người phụ nữ cách nhau một thế hệ nhưng dường như hiểu và thông cảm cho nhau, nói cười vui vẻ.
Có lẽ đã rất lâu rồi Cố Y Lạc mới lấy lại được cảm giác ấy, từ ngày mất mẹ sống cùng dì ghẻ ngoài bị chỉ trích đánh đập thì điều cô nhận lại là hắt hủi, coi thường.
Chả trách Lục Triết Tiêu lại yêu thích nơi này đến như thế, không chỉ không gian đẹp, bình yên mà con người tình cảm và ấm áp.
Tuy rằng tiếp xúc với vợ chồng cô Trình chưa lâu nhưng Cố Y Lạc có cảm giác rằng họ đối xử với mình còn tốt hơn cả người trong gia đình.
Mặc dù là người lạ nhưng họ vẫn nhiệt tình tiếp đón, hoà nhiệt vui vẻ chứ không giống như những kẻ chung một dòng máu mà liên tiếp tìm mọi cách để đẩy cô đến bước đường cùng.
Lần này nhất định Cố Y Lạc sẽ không chịu thua, không nhẫn nhịn nữa. Cũng đã đến lúc những kẻ đó cần trả giá cho những thứ mà bọn họ đáng nhận.
Thấy Cố Y Lạc mải mê nghĩ ngợi, cô Trình lay gọi: “này, Y Lạc cháu nghĩ gì thế?”
Hơi giật mình, cô lắc đầu: “Không sao.”
Một bàn thức ăn thịnh soạn được dọn lên bàn, mùi đặc trưng của làng chài là cá, chế biến ra nhiều món ăn của các vùng miền khác nhau, thật sự hấp dẫn.
Ngồi vào bàn, chú Trình khẽ nói với Lục Triết Tiêu, vừa cười đùa vừa thật tâm: “Chúng ta đúng thật là có phúc, ngồi chơi cũng có thể tận hưởng nhiều món ăn ngon tới vậy.”
Bà Trình bưng thêm dĩa cá kho tương đi từ trong ra, giọng nhẹ nhàng thanh thoát: “Thế cũng phải cảm ơn Triết Tiêu, nhờ nó dẫn thêm cô vợ vừa xinh đẹp vừa đảm đang tới, bọn tôi mới có cơ hội song kiếm hợp bích.”
Theo phía sau, Cô Y Lạc hơi ngại ngùng: “Cô chú quá lời rồi.”
Lục Triết Tiêu bỗng nhiên làm ra bộ mặt nghiêm túc nói: “Thật ra thì… cháu vẫn chưa theo đuổi được cô ấy.”
Ông bà Trình một lần nữa bị làm cho đờ người, có cậu con trai kháu khỉnh thế rồi mà còn chưa theo đuổi được là sao?
Đám trẻ thời nay suy nghĩ phức tạp quá rồi đó.
“Thôi, thôi ngồi vào bàn đi. Ăn cơm.”- Không tiện hỏi sâu thêm về đời tư cá nhân người khác, bà Trình vội thúc giục.
Trên ban công có đặt chiếc bàn, năm người quây quần ăn uống, thi thoảng nhâm nhi chén rượu nếp thơm lừng, ngắm nhìn khung cảnh bờ biển bình yên, cười nói vui vẻ.
Đã bốn ngày trôi qua, nỗi lòng Cố Y Lạc tốt hơn nhiều, dường như cô đã tìm ra con đường mới cho bản thân, cần đối mặt với mọi thứ.
Anh chầm chậm bước tới, ngồi xuống ghế đối diện cô, đưa ra một túi bia và đồ nướng: “Có muốn uống với anh một chút không?”
Cô thật sự cảm động, cảm động với những điều mà anh đã làm cho mẹ con cô: “Cảm ơn anh.”
Anh chỉ cười, nụ cười trên nền mặt lạnh, tay liên tục soạn những lon bia lên bàn.
Mỗi người tự lấy một lon, mở nắp xì ga, chạm nhẹ, uống một ngụm lai rai.
Bia đắng rượu cay nhưng thích hợp cho người có tâm sự.
Nói cô không buồn thì đúng thực là nói dối, làm sao không buồn cho được khi người cha ruột không thương xót mà đánh cô đến rỉ máu, đứa em ruột duy nhất luôn bày đủ cách để hãm hại cô cho dù ả ta đã chiếm đoạt được mọi thứ.
Hơi ngà ngà say, Lục Triết Tiêu chủ động mở lời trước: “Thực ra trước kia gia đình anh cũng chỉ thuộc dạng khá giả nhưng anh lại thích thời điểm ấy hơn bây giờ. Tuy là những kí ức về ngày đó trong anh rất mơ hồ nhưng anh cảm nhận nó đem lại niềm vui, ấm áp và hạnh phúc trong anh.”
Ánh mắt thương cảm cô chầm chậm quay sang nhìn, thật ra cô là người rõ hơn ai hết, vì cô chứng kiến những lúc anh phát bệnh sẽ như thế nào.
“Phải, mỗi khi anh phát bệnh sẽ lại nhớ về ngày xưa, anh rất vui vẻ, hồn nhiên, phủ nhận sự giàu sang phú quý.”- Cố Y Lạc kể lể.
Thời gian khiến con người thay đổi, hoàn cảnh cũng khiến con người thay đổi.
“Từ khi gia đình anh phất lên thì bố mẹ anh cũng có quan điểm hoàn toàn khác đi, họ ép anh phải có quy tắc, trở thành người toàn diện. Có đôi khi anh cũng cảm thấy gò bó đến nghẹt thở, nhưng cũng bất lực vì họ là bố mẹ anh.”- Giọng anh có chút điềm tĩnh nhưng nỗi lòng thì bão tố bủa vây.
Thực ra, tiếp xúc với anh lâu dần cô cũng đã thấu hiểu được phần nào đó, chưa bao giờ anh thấy vui cho hiện tại, có đôi khi còn áp lực tới mức phát bệnh.
Cố Y Lạc loạng choạng đứng dậy, tiến đến gần hành lang, mắt nhìn về xa xa tối mịt: “Ngày em mất mẹ bố đã chủ động tới đón em về Cố gia, em thật sự rất vui, em cứ nghĩ ông ấy đã chấp nhận mình. Nhưng sau này em mới biết hoá ra ông ấy chỉ vì danh dự nhà họ Cố và đang muốn nuôi một đứa osin.”
Giọng anh hơi ngà ngà say hỏi: “Có bao giờ em hận ông ấy không?”
Cô quay đầu, chân loạng choạng bước đến gần anh: “Nếu em nói không thì anh có tin không?”
Anh lập tức lắc đầu: “Đương nhiên là không.”
Nụ cười nhạt, cô đặt bàn tay mình lên vai anh, ánh mắt chăm chú nhìn trực diện vào đôi mắt ấy: “Thì đúng là em vô cùng hận ông ấy. Tại sao cùng là con gái mà ông ấy lại phân biệt đối xử như thế? Lẽ nào thật sự ông ấy không có chút tình thương nào dành cho em sao?”
“Có thể là…”
Còn chưa kịp mở lời thì cô đã trực tiếp ngã nhào lên cơ thể anh, mạnh bạo hôn lên môi anh, nụ hôn nồng say, cuồng nhiệt.
Anh cố đẩy thì cô lại càng điên cuồng, thậm chí còn giữ chặt lấy đầu anh, cảm giác thoả mãn.
Bị tấn cô bất ngờ anh như khúc gỗ khô, ngồi im bất động một lúc rất lâu, mãi sau đó mới phản ứng và đáp lại.
Nụ hôn kéo dài, dài rất dài, sâu rất sâu, ngọt đến từng kẽ chân răng.
Dừng lại, ánh mắt lờ đờ nhìn anh, cô cười ngốc: “Thật ra thì… em rất thích anh. Chỉ là…”
Chưa nói hết lời cô đã trực tiếp ngã nhào vào lòng anh, thiếp đi.