“Lục tổng đúng như anh dự đoán Cố Hiểu Đồng chỉ là đang giả vờ thái quá.”- Ngô Quyến vừa nghe điện thoại vừa bật chiếc ô đi phía sau che chắn cho Tô Nhã Ngọc.
“Anh có chụp lại ảnh không?”- Lục Minh Trí hỏi lại.
“Có, lát nữa tôi gửi sang cho anh.”
“Được rồi, mọi chuyện còn lại cứ giao cho tôi.”
Cuộc gọi kết thúc, Lục Minh Trí ngồi bệt xuống ghế sô pha, hà hơi thở dài mấy tiếng, trút bỏ đi bao căng thẳng của mấy ngày đã qua. Định thông báo cho anh hai nhưng khi nghĩ cảnh hai người họ đang vui vẻ tận hưởng vui vẻ cạnh nhau, nên không nỡ làm phiền, cứ cho họ thêm chút thời gian nữa vậy.
Sớm hơn một ngày hay muộn hơn một ngày thì sự thật cũng sẽ được công khai, chị dâu sẽ nhanh chóng gia nhập OVer thôi.
Vừa hay ban nãy giám đốc truyền thông gọi báo đã tìm ra được bằng chứng để triệt để loại bỏ Thẩm Sơ Du cuốn gói khỏi ngành giải trí. Thật đáng tiếc cho một cô diễn viên có chút tài năng, nhưng ngu dốt chọc nhầm người, ông anh hai đã phẫn nộ lên thì trời đất cũng không chống đỡ nổi chứ nói gì là một diễn viên nhỏ bé.
Đêm khuya buông dần xuống, ngoài trời vẫn mưa tí tách, cơn mưa gột rửa tươi tốt cho cây cối, ngồi lặng mình bên khung cửa kính, Cố Y Lạc suy nghĩ viển vông, tận sâu đôi mắt cô đầy tâm sự.
Thời gian nghỉ ngơi vậy là đủ rồi, cũng đã đến lúc quay về đối mặt với mọi thứ, không thể cứ trốn chạy mãi như thế. Cô phải rửa sạch tội danh, có rời khỏi ngành cũng là quang minh chính đại chứ không phải vì mang danh oan uổng như này được.
Màn đêm buông tất cả đi vào yên tĩnh, chìm trong tối mịt, giống như nỗi lòng cô hiện tại vậy.
Tuy nói là sẽ đứng lên phản kháng nhưng thật sự phương hướng mông lung, cô không biết nên đi theo con đường nào cả.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng khiến cô giật mình vụt đi bao suy nghĩ, chầm chậm bước ra mở.
“Anh còn chưa ngủ sao? Có chuyện gì?”
Không chờ cô mời gọi mà trực tiếp đi vào phòng, tự nhiên ngồi xuống giường như thể mình là chủ nhân của nó vậy.
“Em ổn hơn chưa? Cũng đã đến lúc quay trở về rồi.”
Mắt cô sáng rực, chẳng lẽ anh nhìn thấu tâm can cô sao? Đến việc cô nghĩ gì mà cũng nhìn ra.
Cố Y Lạc gật đầu, mỉm cười gượng: “Em cũng định nói với anh chuyện này, cũng đã đến lúc đối mặt với mọi chuyện rồi.”
Bàn tay anh khẽ xoa nhẹ trên đầu cô: “Yên tâm đi, mọi việc anh sắp xếp xong xuôi cả rồi.”
Hành động ấy nhất thời khiến Cố Y Lạc hơi giật mình, thẫn thờ. Ánh mắt giãn, không chớp nổi cái nào, miệng há hốc, đần người, cứng đờ như khúc gỗ khô.
Cảm giác ấm áp và ngọt ngào biết bao?
Vừa trở về thành phố, chiếc Mecedec đi thẳng tới chỗ công ty giải trí Ever, trong khi cô bị bất ngờ thì anh lại vô cùng điềm tĩnh dặn dò: “Em cứ vào đi, luật sư đang đợi ở bên trong.”
Luật sư sao?
Tự nhiên mọc rễ đâu ra luật sư, cô đâu có ý định thuê mướn gì? Chỉ định tự mình đối chất với phía công ty, đòi tiếng công bằng thôi mà.
Vẻ mặt ngây ngơ cô đi vào trong, lòng rối như canh hẹ, bất chợt một ông chú lù lù từ đâu xuất hiện bước đến cạnh, đi theo phía sau khiến cô phải có chút dè chừng.
Ông ta ăn mặc sang trọng, dáng đi dứt khoát, tự tin, vẻ mặt lạnh như nước, tinh thần vững như núi Thái Sơn, chỉ chăm chăm nhìn về trước, chả mảy may quan tâm lời đàm tiếu xung quanh.
Đang nằm thảnh thơi trong bệnh viện, Cố Hiểu Đồng vừa nhận được thông báo từ quản lí: “Xảy ra chuyện rồi.”
Ả ta giật mình hốt hoảng, ngồi thẳng lưng dựa vào thành giường: “Lại làm sao nữa?”
Giọng Từ Khiết có vẻ hốt hoảng vô cùng: “Cố Y Lạc đã đưa theo luật sư tới công ty rồi, không biết cô ta sẽ làm gì nữa.”
Bị doạ đến giật nảy người, Cố Hiểu Đồng nhảy dậy khỏi giường, cắn móng tay, đi đi lại lại liên tục trong phòng, lòng như lửa đốt.
“Được rồi, chị cứ nghĩ cách đối phó, kéo dài thời gian. Tôi sẽ tìm luật sư gấp để chị đối chất và sắp xếp thêm một ít nhà báo tới chung vui.”
Mặc dù lòng ả đang tồn tại mớ bòng bong nhưng miệng vẫn cứng vô cùng, nhất định không chịu thua, không thể nào thua được.
Cuộc điện thoại vừa kết thúc thì Cố Y Lạc đã đẩy cửa bước vào, sắc mặt tự tin, không giống với người đang bị đả kích vì những tin rác rưởi trên mạng, tay khoanh trước ngực, ánh mắt thách thức nhìn thẳng về phía Từ Khiết.
“Sao thế? Có vẻ chị ngạc nhiên lắm thì phải?”- Cô cười như không cười, nhẹ kéo ghế ngồi vào bàn họp.
Từ Khiết nhất thời bị đơ, không biết phản ứng tình huống này như thế nào, nếu như xử lí không tốt chắc chắn sẽ làm phật lòng Cố Hiểu Đồng, với bản tính ả ta thì chắc chắn sẽ khó tồn tại ở đây, dù gì Cố Thúc Tịnh cũng là nhà đầu tư lớn nhất của Ever.
Ánh mắt run rấy Từ Khiết nhìn sang Cố Y Lạc, ráng lắm mới nở được nụ cười ngượng ngùng: “Y Lạc cuối cùng em cũng chịu xuất hiện rồi sao? Em tới là được rồi sao còn dẫn theo ai tới vậy nè?”
Ngước đôi mắt chầm chậm nhìn lên, Cố Y Lạc cười nhạt mấy tiếng khô khan, khí chất vẫn giữ nguyên, nói: “Xin trân trọng giới thiệu với chị đây là luật sư của tôi.”
Nói đến luật sư ít nhiều cũng dính líu đến pháp luật, Từ Khiết chỉ là quản lí nhỏ ăn lương của công ty giải trí đương nhiên là phải biết sợ, sắc mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy trắng, cười không nổi, cố gắng mãi mới phát ra thành lời.
”Em làm gì mà căng thế? Chuyện này có thể giải quyết nội bộ công ty mà. Sao phải dẫn luật sư tới.”
Vẻ mặt điềm tĩnh, Cố Y Lạc gật đầu ra hiệu đồng ý: “Đó là điều đương nhiên, chờ lát nữa quản lí cấp cao cũng sẽ đến đây.”
Rõ ràng lòng nổi bão tố, cố kìm mãi mới dìm được dòng cảm xúc mình lại, Từ Khiết hơi lên giọng vẻ đe doạ: “Nếu như quản lí cấp cao tới thì việc em gây ra cho Hiểu Đồng sẽ không dừng lại ở thoả thuận nữa đâu. Em cũng biết hiện giờ cô ấy là diễn viên kiếm ra nhiều tiền nhất Ever rồi còn gì nữa. Em nên suy nghĩ lại trước khi làm việc đi.”
Cảm xúc vẫn không hề thay đổi, Cố Y Lạc đã quá quen với mấy lời doạ dẫm ấy rồi, hơn nữa thời điểm hiện tại cô đâu còn gì để mà mất nữa, luôn tiện một thể giải quyết cho xong, mọi ân oán trước nay tính vào một thể.
Mỉm cười nhẹ, ánh mắt chắc nịch Cố Y Lạc tỏ ý khẳng định: “Không cần suy nghĩ đâu, cảm ơn ý tốt của chị.”
Trực tiếp đập tay mạng xuống bàn, Từ Khiết đã thật sự không nhẫn nại thêm một chút nào nữa, ả trừng mắt, khuôn mặt đầy nguy hiểm: “Cô đừng có mà không biết điều, khi tôi tử tế thì không chịu cứ thích làm căng lên đúng không?”
Cười lên hai tiếng, Cố Y Lạc chống tay trên bàn đứng dậy, chầm chầm ghé sát hơn về phía Từ Khiết, gật đầu nhẹ: “Đó là điều tôi muốn. Càng căng càng tốt.”
Trước giờ không nói không có nghĩa là cô hiền, chỉ là cô không muốn phí sức lực vào những con người và những chuyện không đáng thôi.
Nhìn sắc mặt tím hơn bầu trời sắp bão của Từ Khiết, tự nhiên lòng Cố Y Lạc hả hê vô cùng.
Là mấy người không cho cô cơ hội, không chừa cho cô một con đường lui, thế thì hỏi ngược lại mấy người cớ sao cô phải nhân nhượng?
Cô đâu bị ngốc hay thiểu năng gì mà không phân biệt được cơ chứ!
Lần này cứ cho các người nếm mùi vị của cả thế giới chửi rủa mới biết được cảm giác thế nào.