“Cháu nói xem thế gian biết bao nhiêu phụ nữ sao cứ phải đâm đầu vào loại phụ nữ hư đốn ấy chứ.”- Trình An Lệ vừa ho sục sụ, mặt đỏ bừng như lửa, người thi thoảng lại run run lên.
Ngồi bên cạnh Chu Tuyết Sương thi thoảng lại nhếch môi cười nhạt, đắc chí vô cùng.
“Cô chú ý sức khoẻ mình chút.”
Lục tìm điện thoại di động, Trình An Lệ nằng nặc đòi gọi con trai về gấp thì Chu Tuyết Sương ra sức cản: “Cô à… bây giờ mà cô gọi anh ấy thì quá bứt dây động rừng rồi. Đâu phải cô không biết tính nết anh Tiêu, cho dù cô có ngăn cản chỉ sợ làm căng lên anh ấy không những không nghe mà còn phản ứng dữ dội hơn thôi.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?
2. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
3. Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi
4. Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
=====================================
Đặt di động xuống bàn, Trình An Lệ luống cuống hỏi: “Theo cháu giờ phải làm sao? Chẳng lẽ cứ để yên như thế.”
Chu Tuyết Sương lắc đầu: “Đương nhiên là không thể để yên được rồi. Nhưng theo cháu chúng ta nên ra tay từ phía Cố Y Lạc.”
Thấy cũng có lý, Trình An Lệ như bị Chu Tuyết Sương bỏ bùa mê, cứ nghe theo răm rắp.
Tiếng gõ cửa phòng chủ tịch, Lục Minh Trí bước vào, đặt tập tài liệu trên bàn: “Anh hai đây là mọi tài liệu liên quan đến cuộc họp báo và bằng chứng tố cáo Cố Hiểu Đồng và Thẩm Sơ Du.”
Giọng anh chất khí hàn lạnh lẽo: “Giữ bí mật nội bộ.”
Lưỡng lự mấy giây rồi Lục Minh Trí hỏi tiếp: “Anh định bao giờ mới công bố.”
“Chờ tới lúc phim Bẫy Tình lên sóng.”
Chiều tà áng mây lững lờ trôi, màu xám xịt, ánh sáng lờ mờ ánh bạc.
Tan làm từ sớm, Lục Triết Tiêu chủ động tới trường đón Bảo Bảo, thằng bé cười típ mắt, tung tăng chạy ra, lao ngay vào vòng tay anh.
Siêu thị ngập đồ ăn, Lục Triết Tiêu đẩy theo xe đẩy cẩn thận lựa từng loại đồ ăn tươi mới, rau xanh, củ quả, một ít mì ăn liền, thức ăn vặt.
Mấy ngày trước, khi kiểm tra tủ lạnh nhà Cố Y Lạc, từ trên xuống dưới đều trống rỗng, hỏi Bảo Bảo anh mới biết mấy ngày qua mẹ con cô chỉ ăn mỳ ăn liền.
Mỳ ăn liền đúng là có hương vị khá đặc biệt, chỉ có điều ăn thường xuyên sẽ không tốt cho sức khoẻ, dễ mắc căn bệnh ung thư và các bệnh về đường ruột.
Quỳ gối xuống sàn, níu hai tay Bảo Bảo, mặt đối mặt anh hỏi: “Con có biết bình thường mẹ thích ăn gì hay không?”
Ngẫm nghĩ một chốc Bảo Bảo liền liệt kê ra một danh sách dài mênh mông, ghi ra giấy chắc cũng phải vài trang: “Bánh mỳ bông lan trứng muối, khoai tây chiên, bắp chiên, phô mai, trà sữa vị matcha và thạch, ờm…ờm… và còn sữa trái cây, bánh mì que, bún cay Tứ Xuyên, bún ốc loại đặc biệt, mỳ ăn liền Pao Pao, vân vân…”
Nghe thằng bé đọc bàn tay Lục Triết Tiêu thoăn thoắt nhặt trên kệ xuống, cảm giác muốn đứt rời bàn tay ra khỏi cổ tay, không ngờ đam mê ăn uống của Cố Y Lạc lại mãnh liệt như thế.
Bước đi được thêm tầm ba sải, Lục Triết Tiêu quay đầu lại nhìn, Bảo Bảo đang chỉ tay về hướng kệ cao nhất, môi chúm chím cười nói: “Mẹ cháu thích ăn nhất là bánh quế.”
Đành lùi bước lại, vừa lấy mấy bịch bánh vừa nói: “Sao cháu không chịu nói sớm.”
Hai tay chống bên hông, thằng bé chu môi, mặt dỗi, ánh mắt lườm một cái sắc hơn dao găm: “Bây giờ mới nhớ ra.”
Và hơn nữa nó đang tỵ, nãy giờ chú chỉ lo mua đồ mẹ thích mà vứt bỏ lại nó.
Có cố kéo thế nào Bảo Bảo cũng không chịu xê dịch, nhúc nhích.
Lục Triết Tiêu bất lực hỏi: “Cháu muốn gì sao?”
Bảo Bảo gật đầu ba cái liên tục, nhưng vẫn không nói gì.
“Bảo Bảo muốn mua gì? Hôm nay chú mua hết.”
Chỉ đến đây thằng bé mới bắt đầu phản ứng, đúng hơn là còn linh hoạt hơn thường, tay liên tục chỉ lên kệ bánh lia lịa, chỉ toàn đồ ăn vặt nhiều calo và dầu mỡ. Mỗi lần dừng lại ý muốn nhắc nhở nó ăn mấy thứ này không tốt cho sức khoẻ thì y như rằng nhận lại ánh nhìn sắc bén.
Biệt thự xanh tràn ánh đèn, bóng nháy sau vườn cây, trước cổng và cả xung quanh nhà; đèn pha lê rực vàng soi giọi tạo màu ấm cúm; tiếng những dòng nước xối xả, Cố Y Lạc đang tưới cây, tuốt lại vẻ tươi mới cho khu vườn.
Nơi đây đúng với cái tên biệt thự xanh của nó, màu chủ đạo là xanh tươi của cây cối, rau cỏ; quyện thêm một tươi sáng của những sắc hoa; mùi hương nhè nhẹ, âm thanh trong trẻo của muỗi vo ve.
Cố Y Lạc quay đầu, nở nụ cười tươi tắn: “Về rồi sao?”
Chẳng hiểu sao cảm giác lúc ấy của anh thật sự phẫn khích, như thể là một người vợ hiền đang trông ngóng chồng và con trai trở về.
Thời gian và không gian như ngưng đọng.
Chẳng biết anh đã đứng ngay phía sau cô từ lúc nào, chỉ đến khi cô nhận ra mùi của hơi thở anh mới quay đầu lại nhìn, ánh mắt dừng lại cho nhau mấy phút mấy giây.
Đột nhiên vòi tuột ra khỏi ống phun nước, dòng nước phun sương bay tung toé, cô cúi xuống để tắt nhưng bất thành, trong màn nước mờ ảo anh chầm chậm ghé xuống, sát càng sát gần cơ thể cô.
Nước bắn vào mặt, té lên người, chỉ trong chốc lát cả hai đã ướt sũng, thẳng bé Bảo Bảo đứng đằng xa nhưng ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng tới.
Luôn tiện chơi chung với nó, anh hất nguyên một mảng nước về phía cô, tiện tay đang cầm chiếc vòi cô chĩa đều về phía anh, người chạy kẻ rượt trong vòng tròn nước, vừa mơ hồ vừa thực tiễn, vừa thực vừa ảo, vừa vui mừng vừa hạnh phúc.
Dưới chân đám cỏ xanh mơn mởn cũng được tưới tiêu, con người cũng đang được gột rửa, những hạt nước bay thẳng vào mặt, cay cay con mắt, vuốt qua một thoáng anh lại nhào về phía cô.
Lúc cô không để ý nhất anh ôm chầm lấy eo cô, cái ôm cuộn chặt, cái ôm như muốn nói cho dù bất kể sau này có sóng gió phong ba anh sẽ không bao giờ từ bỏ cô.
Trong niềm vui cô không để ý tới, chỉ theo phản xạ chìa vòi nước lại phía sau, cho dù nước khiến mắt anh cay nhưng cánh tay vẫn ôm chặt giữ lấy.
Đột nhiên anh xoay nhẹ người cô, mặt đối mặt, người sát người, mạnh dạn nói: “Anh là người không biết đến mấy thứ lãng mạn, điều anh biết chỉ là yêu em, muốn cuộc đời này sẽ mãi mãi được bên em, cùng em chăm sóc cho con trai.”
Hơi khựng người lại, cô cũng không ngờ một người cao ngạo, lạnh lùng như anh mà tỏ tình tới ba lần thất bại vẫn không chịu từ bỏ.
Ánh mắt rưng rưng cô nhìn anh, cứng người ngơ ngác, không chút phản ứng lại, vòi nước cũng đã tuôn chảy tự do, không lối.
Anh nghĩ mình đã khiến cô bất ngờ, chắc do nói không đúng lúc và quá đột ngột nên nhất thời doạ cô ngây người.
Lặng lẽ buông tay, quay lưng bước, thở dài đằng đẵng trong nỗi lòng cay.
Đột nhiên bàn tay cô kéo ngược anh lại, nhảy một phát tay ôm trên cổ, chân quắp ngang hông anh, hôn nồng cháy lên bờ môi mềm mỏng, điên cuồng, nồng nhiệt.
Anh giống hệt như kẻ nằm mơ, vừa thức dậy đã bị bắt tại trận.
Phải mất nhiều giây ngắn ngủi mới kịp lấy lại cảm giác, vòng tay ôm qua eo cô, đáp lại nụ hôn, dòng nước như ngừng trôi.
Càng hôn càng ngọt, càng cắn càng sâu, càng điên cuồng càng hạnh phúc.
Dừng hôn, ghé sát vào tai anh cô thì thầm: “Em yêu anh.”
Môi nhếch cười nhẹ, Lục Triết Tiêu cố ý hỏi lại: “Em vừa nói gì cơ? Anh nghe không rõ.”
Cười ngượng mấy tiếng, rồi cô hét lên: “Lục Triết Tiêu em nói là em yêu anh.”
Một cái búng sống mũi yêu thương, cô hỏi: “Bây giờ thì anh nghe rõ chưa?”
Lúc này anh mới gật đầu, nở nụ cười thoả mãn.
Hai bàn tay che kín mặt, nhưng thông qua kẽ hở ngón tay Bảo Bảo có thể nhìn thấy mọi việc bố mẹ vừa làm, đôi môi chúm chím cười, nét mặt hạnh phúc.
Lật ngửa bàn tay, thằng bé chỉ nhìn hai người không nói tiếng nào, thi thoảng lại bành vành môi cười toét.
Cố Y Lạc chỉ tay về phía con trai: “Bảo Bảo con không được nhớ những gì mình nghe, mình thấy. Đã biết chưa?”
Thằng bé vẫn không nói gì chỉ gật gật đầu.
Khom lưng nhẹ, dang vòng tay ra, Lục Triết Tiêu vẫy gọi: “Nào Bảo Bảo lại đây.”
Thằng bé một đà nhảy lên nằm trọn trong vòng tay Lục Triết Tiêu.
Cố Y Lạc bếu má con trai, ánh mắt hơi trừng nhẹ, mày nhướng lên: “Ai cho con được dành vị trí của mẹ hả?”
Bảo Bảo có vẻ không chấp thuận, thằng bé nói lại ngay: “Từ nay có phải chú Lục sẽ là bố của con rồi không?”
Lục Triết Tiêu hơi sượng người, ấp úng hỏi lại: “Bảo Bảo con vừa gọi gì cơ?”
“Bố…bố…bố…bố…”
Cốc đầu yêu thương trên vầng trán, Cố Y Lạc bật cười: “Ranh con.”
Người vui nhất, nhận được miếng hời nhất hiện tại có lẽ là Lục Triết Tiêu.
Bàn tay anh ôm chặt lấy mẹ con Cố Y Lạc, xoay vòng quanh, miệng cười hồ hởi, vui sướng.