Trình An Lệ mang theo niềm hí hửng quay trở về nhà, miệng cười không ngớt, thi thoảng lại hát vu vơ vài câu.
Một người đàn ông trung tuổi vừa nâng ly trà chưa dâng tới miệng bỗng chựng lại hỏi: “Không phải bà đến thăm con trai hả? Sao về sớm vậy?”
Người đó là Lục Đình Khôi nguyên chủ tịch Lục Thị vừa lui về sống ẩn mấy năm gần đây, là một lão tướng có tiếng trong giới kinh doanh và một người đàn ông yêu chiều vợ thuộc top đầu.
Bước đến ngồi đối diện chồng, Trình An Lệ vui vẻ kể lể: “Hazza… Từ nay về sau chúng ta sẽ không cần phải lo cho con trai mình nữa rồi.”
Ánh mắt Lục Đình Khôi nhìn vợ, cái nhìn lấp lửng vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu: “Bà muốn nói gì thì nói cho hết đi.”
Trình An Lệ vui không khép được miệng lập tức khoe ngay: “Hồi sáng tôi tới đã gặp con dâu chúng ta rồi, con bé rất xinh xắn, đáng yêu, khoé léo, hơn nữa chúng còn dọn tới sống chung cùng nhau rồi đó.”
Vành môi Lục Đình Khôi không khép nổi, đằng sau vẻ ngạc nhiên ấy là niềm vui không tả xiết, ông cười như được mùa thóc, vội vội vàng vàng đứng dậy: “Tôi phải đến nhà nó xem sao mới được.”
Còn chưa nhớm khỏi vị trí ngồi Lục Đình Khôi đã bị Trình An Lệ kéo lại: “Đừng, đừng, ông làm vậy bọn nó sẽ ngại đó. Cứ chờ con trai tự mình dẫn về đi.”
Lần đầu tiên nhà họ Lục lại có nhiều tiếng cười đến vậy, nỗi lo lắng của hai lão già họ Lục như được trút bỏ, con trai họ không hề yêu “đàn ông”, Lục Triết Tiêu vẫn là trai thẳng, chuẩn men lì.
Vừa ăn xong bữa sáng, Cố Y Lạc dẫn con trai vội vàng ra khỏi nhà, hôm nay là ngày đầu chính thức khai máy bộ phim “bẫy tình”.
Trước sân lớn Lục Triết Tiêu chờ sẵn, thấy hai mẹ con Cố Y Lạc anh bèn chủ động tiến tới: “Lên xe đi, tiện đường tôi đưa em đi.”
Nét mặt ngại ngùng, Cố Y Lạc từ chối: “Không cần đâu, tôi đi xe buýt cũng được.”
Anh liếc nhìn đồng hồ, mỉm cười nói: “Vẫn còn sớm mà, cứ coi như tôi trả em bữa ăn hồi sáng.”
Thấy mình không thể từ chối được nữa Cố Y Lạc đành ngoan ngoãn dẫn theo con trai bước lên xe, ngay lập tức trên khoé môi Lục Triết Tiêu nhếch nụ cười tự thoả mãn. Lần đầu tiên anh có cảm giác có người cùng đi làm, như thể họ là một gia đình thực sự.
Không gian im lặng trong xe bỗng chốc vụt mất khi Bảo Bảo nhí nhảnh hỏi: “Chú Lục, cháu có thể hỏi chú không?”
Trong khi Cố Y Lạc không cho con trai nói, vì cô nghĩ một người lạnh lùng như anh không ưa nói nhiều thì Lục Triết Tiêu lại dễ dàng đồng ý ngay.
“Được thôi.”
Bảo Bảo cười, nụ cười ngây thơ của đứa trẻ: “Chú Lục đã có bạn gái chưa?”
Câu hỏi khiến Lục Triết Tiêu sững sờ mấy giây, anh không ngờ một đứa trẻ lại biết nhiều thứ đến thế, hơn nữa lại là một đứa trẻ lên bốn, nhưng có vẻ đáng yêu.
Ánh mắt Cố Y Lạc biến đổi sắc thái, cô nhắc nhở con trai: “Bảo Bảo không được nói linh tinh.”
Lục Triết Tiêu nhìn hình ảnh hai mẹ con bên gương chiếu hậu lại phì cười: “Bảo Bảo sao con lại hỏi như thế?”
“Chú cứ trả lời trước đi.”- Thằng bé vừa ngây ngô vừa dứt khoát.
“Chưa…”- Lục Triết Tiêu đáp lại ngắn gọn.
Trên vành môi thằng bé cười, bật người ngồi dậy, ghé sát bên tai Lục Triết Tiêu thì thầm nhưng vẫn đủ để Cố Y Lạc nghe thấy: “Thế chú thấy mẹ cháu thế nào?”
Cố Y Lạc giật mình thảng thốt, tròng mắt trừng trợn như thể bất lực, cốc một cái nhẹ lên vầng trán con trai: “Thằng quỷ sứ con đang bán rẻ mẹ sao?”
Thằng bé đáo để lắm, chợt lắc đầu: “Không có…”
Câu hỏi ấy vô tình khiến cả hai thoáng chút bối rối, ngượng ngùng, cũng may vừa tới trường Bảo Bảo, Cố Y Lạc vội vàng bước xuống tiến con trai vào trong.
Cho tới lúc con trai đi khuất cô mới quay trở về xe, ngại ngùng nói: “Anh đừng để ý đến lời trẻ con…”
“Không có gì…”
Phim trường hôm nay tấp nập kẻ vào người ra, nam nữ chính đều đã tập trung đầy đủ, sắp sửa công khai nam thứ và nữ thứ đóng cặp với Cố Y Lạc.
Ánh mắt trầm trồ của những người trong đoàn dần hướng tới cặp nam nữ đi từ xa dần tới.
Có người thốt lên: “Đừng nói nam nữ thứ lần này là Ngô Quyến và Tô Nhã Ngọc đó nha!”- Chất giọng luyến láy nửa nam nửa nữ đủ ai cũng nghe thấy.
Không sai, chính là Ngô Quyến và Tô Nhã Ngọc hai diễn viên trẻ nổi tiếng nhất nhì thuộc top thế giới, đã từng đóng qua tất cả các thể loại phim ở nhiều nước khác nhau, có lượng fan khủng.
Lần này họ về nước là muốn phát triển tài năng dành cho nước nhà.
Điều đó thu hút ánh mắt Cố Y Lạc, cô quay sang nhìn, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Ngô Quyến dang hai tay xấn tới, vui vẻ thốt lên: “Bất ngờ chưa?”
Cũng may Cố Y Lạc nhanh trí, đưa cánh tay mình về trước nắm tay Ngô Quyến như hai người bắt tay xã giao: “Ngô tiên sinh, đã nghe danh anh nhiều hôm nay mới được gặp.”- Cô cố ý kéo vành tai anh ta sát về phía mình thì thầm: “Cho đến khi bộ phim này kết thúc cậu nhất định không được để lộ danh phận của chúng ta.”
Ánh mắt Cố Y Lạc liếc về phía cô gái, mỉm cười nhẹ: “Xin chào cô, Tô Nhã Ngọc.”
Hiểu ý bạn thân, Tô Nhã Ngọc lịch sự chào lại, không một ai nghi ngờ về độ thân thiết giữa Cố Y Lạc và hai ngôi sao lớn kia.
Khi thấy mọi sự chú ý đều đổ dồn về nam nữ thứ khiến Cố Hiểu Đồng tức giận, vẻ mặt ả không vui lập tức hé nụ cười bước tới chen chân: “Xin chào, tôi là Cố Hiểu Đồng nữ chính của phim, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Ngô Quyến và Tô Nhã Ngọc lần lượt bắt tay nhưng thái độ dửng dưng, không ưa khiến Cố Hiểu Đồng thêm phần ghen tỵ với Cố Y Lạc.
Dựa vào cái gì mà một diễn viên không có gì nổi bật như Cố Y Lạc lại được đối xử nhiệt tình còn ả lại bị bơ nhạt vậy chứ.
Đạo diễn Thành Luân lên tiếng: “Được rồi, diễn viên đã tới đủ, mọi người chuẩn bị khai máy cho cảnh quay đầu tiên nhé.”
Vừa bước ra từ phòng thay phục trang, Cố Hiểu Đồng bắt gặp Cố Y Lạc đang nói chuyện với Ngô Quyến tiện tay ả chụp một bức hình, gửi cho mấy tờ báo lá cải, phóng dệt tin tức “Cố Y Lạc con giáp thứ mười ba chen chân vào cuộc tình đẹp của Ngô Quyến và Tô Nhã Ngọc.”
Bờ môi mỏng ả nhếch nhẹ khi bắt gặp ánh mắt tỵ nạnh của Thẩm Sơ Du, ả là người không bao giờ bỏ qua khi có cơ hội, chân rảo bước tới, những lời ả nói nghe rành lọt tai: “Sơ Du một người có thực lực như cô sao có thể để một diễn viên mới qua mặt chứ.”
Thẩm Sơ Du là một cái tên không còn lạ lẫm gì trong giới giải trí, ả chọn xây dựng hình ảnh một tiểu thư con nhà giàu, bao năm qua vẫn luôn thầm thích Ngô Quyến, nhưng vẫn luôn bị anh ta phũ phàng.
Tình cảm của ả ai ai cũng thấy, ai ai cũng biết chỉ có Ngô Quyến là không, hay là anh ta đang cố tình làm ngơ mọi chuyện.
Hơn nữa, Thẩm Sơ Du vẫn luôn nghĩ: đáng nhẽ vai thứ chính sẽ thuộc về tay ả, chỉ vì Cố Y Lạc chen ngang cướp mất đẩy ả đến với vai phụ mờ nhạt hiện tại.
Lòng ả dấy lên ngọn lửa hừng hực muốn thiêu cháy Cố Y Lạc, tận đôi mắt ả là sự u ám, ghen tỵ và thù hận như gần phát điên.
Đột nhiên ả ta nhớ tới cảnh quay đấu khẩu giữa nữ thứ và nữ phụ đầu tiên, môi hé nhẹ nụ cười, ánh mắt lấp lửng nhìn Cố Hiểu Đồng rồi nói: “Em biết mình sẽ phải làm gì rồi.”
Thẩm Sơ Du tìm đến đạo diễn, muốn thêm cảnh tát vào đoạn quay ấy, ban đầu đạo diễn không đồng ý, nhưng bằng những chiêu trò khác nhau ả đã thành công thuyết phục.
Đọc xong kịch bản Cố Y Lạc khá bất ngờ hỏi: “Đạo diễn sao kịch bản này lại có cảnh tát vậy?”
Thành Luân ngước mắt nhìn cô đáp lời: “À bên biên kịch vừa mới chỉnh sửa để cảnh quay được tốt hơn. Nhưng cô đừng lo lắng chúng ta chỉ lấy theo góc máy quay cho nên chỉ cần hai người phối hợp một chút là được.”
Lòng an tâm của cô bỗng tiêu biến khi bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô từ Thẩm Sơ Du và vẻ mặt đắc thắng của Cố Hiểu Đồng, cô đã dần hiểu ra vấn đề.
Cố Y Lạc của hiện tại đã không còn là một cô gái yếu ớt, dễ bắt nạt như ngày trước, không phải là trung tâm nhưng cô không cho phép bản thân bị người khác dở chiêu trò phá hoại.
Cảnh tát diễn ra trong sự bình thản của Cố Y Lạc, Thẩm Sơ Du nhìn cô bằng ánh mắt đắc ý, ả vung tay tát một cái thẳng vào bên má trái cô, thuận đà cô ngã xuống đất, tay bưng lấy vết tát đau điếng ấy kêu lên: “á…á…á…”
Thành Luân vội vàng đỡ Cố Y Lạc dậy: “Em không sao chứ!”- Rồi quay sang lên tiếng to với Thẩm Sơ Du: “Thẩm Sơ Du đây là lần đầu cô quay phim sao?”
Vẻ mặt tức giận, ánh mắt tăm tối ả nhìn Cố Y Lạc, nuốt một cục tức bỏ đi.