Chất giọng lạnh lùng như vọng từ âm phủ trả về, Lục Triết Tiêu mắng Lục Minh Trí: “Anh đã bảo cho người âm thầm bảo vệ Cố Y Lạc cơ mà. Tại sao cô ấy vẫn bị người khác tấn công?”
Lục Minh Trí như đứng hình, ngu ngơ hỏi lại: “Chị dâu bị làm sao?”
Lục Triết Tiêu vẫn nguôi cơn giận, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu rụi người trước mặt: “Bị người ta tát. Cho người theo sát hơn bảo vệ cô ấy hơn đi. Anh không muốn sai phạm này lặp lại thêm lần nào nữa.”
“Em biết rồi. Vậy em ra ngoài trước đây.”
Vẫn chất giọng lạnh nhạt ấy, Lục Triết Tiêu gọi Lục Minh Trí lại: “Khoan đã, tung ra các bằng chứng của Thẩm Sơ Du luôn đi. Cho cô ta bay màu khỏi showbit, để lại cũng là mầm hoạ ngầm cho Y Lạc.”
“Được, em hiểu rồi.”
Chỉ khi an toàn ra khỏi căn phòng sặc mùi thuốc súng ấy Lục Minh Trí mới dám thở phào, nhẹ lòng hơn hẳn.
Cố Y Lạc như trung tâm vũ trụ, chỉ cần quay chệch hướng lập tức sẽ có nòng súng đầy đạn chĩa về phía Lục Minh Trí. Một khi có kẻ nào to gan cố ý muốn ngáng chân cô chắc chắn anh sẽ dọn sạch, thẳng tay, vô tình, lạnh lùng, không chút thương tiếc.
Bưng ly cà phê đứng bên ban công hít thở khí trời sáng sớm, ánh mắt nhìn xa xa, khuôn mặt đờ đẫn đi vì lởn vởn bao nghĩ suy, lòng nặng trĩu, đến bản thân Cố Y Lạc cũng chẳng hiểu nổi chính mình, rõ ràng là có thể khiến mấy kẻ kia nếm mùi vị đắng cay giống như cô năm xưa, vậy tại sao tâm trạng vẫn tệ thế này.
Bên tai Cố Y Lạc lảng vảng mấy lời nói của Cố Thúc Tịnh, càng nghĩ càng sầu, càng nhớ tới càng đau.
Quay gót định về nơi làm việc, vừa lúc bóng dáng Chu Tuyết Sương thấp thoáng bước tới, khoanh tay trước ngực, nhếch môi cười nhạt nói: “Cố tiểu thư, vui chứ? Đẩy em gái mình vướng bờ lao lý mà còn có tâm trạng đứng đây thảnh thơi nhâm nhi cà phê sáng sớm như này.”
Càng tiếp xúc gần Cố Y Lạc mới nhận ra: hoá ra lòng dạ Chu Tuyết Sương không ngây thơ, đơn thuần như bộ mặt của cô ta ngày ngày phơi diễn.
Hỏi thế gian tình là gì mà khiến một cô gái nhu mì, e ấp nay lại trở nên bạo dạn và mưu mô. Nhưng trên đời này thứ không thể ép buộc nhất và con người không có năng lực kiểm soát đó chính là tình yêu.
Gặp sớm hay muộn không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là trái tim người ấy có rung động hay không?
“Tuyết Sương, tôi không muốn tranh cãi về vấn đề này.”- Cố Y Lạc ngước đôi mắt u ám, muộn phiền nhìn Chu Tuyết Sương đáp lại.
Đôi mắt sắc bén Chu Tuyết Sương trừng mắt, tận sâu trong đôi mắt cô ấy là sầu ưu, rối bời: “Cố Y Lạc, ở đây không có anh Tiêu cô đừng ra vẻ mặt giả tạo đó nữa.”
Thở dài một hơi khe khẽ, Cố Y Lạc cười nhạt: “Sao tôi phải tự làm khổ bản thân chứ! Xin lỗi, tôi còn có việc đi trước đây.”
Ánh mắt phẫn nộ Chu Tuyết Sương ngoái đầu nhìn theo bóng lưng Cố Y Lạc, lòng giận dữ, không can tâm, tận sâu trong độ mắt cô ta là sự hờn ghen, ích kỉ và ngang ngạnh.
Cuộc điện thoại sau giờ họp, Cố Y Lạc né bên hành lang nghe máy: “Chủ tịch cao cao tại thượng gọi em có việc gì sao?”
Lập tức cô nhận được chất giọng lạnh lẽo trời đông, tưởng chừng như đóng băng cô ngay tại chỗ: “Em nói gì cơ? Gọi anh là gì.”
Nhếch môi cười nhẹ, đôi mắt ngó trước nhìn sau rồi mới trả lời: “Anh yêu của em à… Đang giờ làm việc gọi em có việc gì sao?”
“Vậy còn nghe được. Trưa nay anh muốn cùng người yêu dùng bữa, không biết có được không?”- Có chút miễn cưỡng trong lời nói khẩu ngữ hơi lạnh của Lục Triết Tiêu.
Cố Y Lạc bật cười: “Anh muốn dùng bữa với người yêu có liên quan gì đến em à?”
Đầu giây bên kia có vẻ gắt gỏng: “Em không thích sao? Vậy thôi, bỏ đi.”
Cố Y Lạc bèn xoa dịu: “Được, được, đi.”
Nhà hàng Nhật Minh đông đúc, không khí tươi mới, vui vẻ, ánh mắt dè chừng Cố Y Lạc nhìn quanh, bây giờ mà bị bắt gặp ăn trưa cùng chủ tịch tập đoàn Lục thị chắc sẽ có luồng dư luận nhấn chìm cô chết dưới nước ngay tức khắc.
Rón rén ngồi xuống bàn, Cố Y Lạc hỏi: “Sao lại ở đây?”
Vẻ mặt anh nghiêm túc nhưng ánh mắt ấm áp dành cho cô: “Ở gần công ty em một chút, đỡ tốn thời gian di chuyển như thế anh sẽ có thêm ít thời gian ở cạnh em.”
Câu đáp không ngắn chẳng dài nhưng khi đi qua tai Cố Y Lạc giống như mật rót vào trong, ngọt từng kẽ chân răng, vẻ ngượng ngùng dấy lên niềm hạnh phúc.
Bàn thức ăn đã đặt trước được dọn lên, tất cả đều là món cá, Cố Y Lạc hơi ngạc nhiên: “Sao… Sao toàn cá thế này? Chẳng phải anh không thích cá à?”
Đúng là anh không thích… nhưng đó là chuyện ngày xưa.
Hiện tại anh không còn kén chọn về món ăn, mà kén chọn về người ăn cùng, thích hay không phụ thuộc vào người đó.
“Không sao, khẩu vị của anh thay đổi rồi.”- Anh mỉm cười khẽ đáp.
Gắp miếng cá chép om dưa hạng sang vào bát Cố Y Lạc, lần đầu tiên anh biết cảm giác chăm sóc người khác là như thế nào.
“Em mau ăn đi, nguội rồi sẽ không được ngon nữa.”
“Được.”
Bữa ăn đơn giản như ngày thường, dùng chút thời gian ít ỏi của bữa trưa nhưng lại khiến cho cả anh và cô cảm giác ấm cúm, vui vẻ, hạnh phúc và tràn ngập yêu thương.
Vừa quay trở về công ty, một người phụ nữ gọi tên, Cố Y Lạc xoay đầu, rảo chân bước tới, khom lưng cúi đầu khẽ chào hỏi: “Chào cô.”
Ánh mắt người phụ nữ không ưa liếc nhìn ngang một cái, giọng nói hờ hững và vô tình: “Tôi muốn gặp cô một chút, không mất nhiều thời gian của cô đâu.”
“Dạ được.”
Hai người họ ngồi đối diện nhau ở quán cà phê, ánh mắt nhìn nhau hoàn toàn đối lập, Trình An Lệ u sầu, giận giữ còn Cố Y Lạc lo lắng, trông chờ.
Một lúc sau Trình An Lệ mới lên tiếng: “Cô nói đi bao nhiêu tiền mới chịu rời xa con trai tôi.”
Những lời đó như tia sét vô tình truyền thẳng vào cơ thể Cố Y Lạc, nhất thời khiến cô đứng hình, ngơ ngác, phải mất một lát mới kịp hấp thụ, giọng sầu ưu đáp lời: “Chắc là cô đang có điều gì hiểu lầm phải không ạ?”
Vẻ mặt Trình An Lệ tối sầm như mây trời sắp bão, ánh mắt lạnh lẽo vô tình, giọng nói dứt khoát: “Hiểu lầm sao? Vì cô mà hai thằng con trai tôi làm việc cảm tính, mất đi lí trí, để bảo vệ cô sẵn sàng đánh đổi danh tiếng của công ty. Vì cô mà nó trở mặt với người bạn thân duy nhất bao năm, mà cô còn mạnh miệng nói hiểu nhầm.”
Quá đường đột và bất ngờ, Cố Y Lạc nhất thời không hiểu sao Trình An Lệ lại có cái định kiến về cô lớn như thế. Phải chăng là gia cảnh, học thức hay nghề nghiệp?
Khoé mi hơi cay cay, người run rẩy vì cơn xúc động nhất thời, giọng cô lạc đi mấy nhịp: “Cô à, cháu thực sự muốn ở bên cạnh Triết Tiêu. Còn mấy chuyện khác cháu hoàn toàn không muốn xảy ra và cũng không kiểm soát được.”
Vẻ mặt bà Trình An Lệ lại càng thêm phẫn nộ, giọng nói vẫn kiên định: “Cô đừng mong gia đình chúng tôi sẽ chấp nhận một người như cô. Tốt nhất nên biết điều mà dừng lại, đứng để mọi chuyện đi quá xa.”- Lời nói vừa dứt thì bà ta cũng hừng hực rời khỏi.