Trời khuya tối mịt, một luồng sáng loé vào góc phòng âm u, Cố Y Lạc lảo đảo vật vã trong cơn say, ánh mắt đờ đẫn nhìn người đàn ông trước mặt, đột nhiên cô mạnh bạo cầm lấy cà vạt anh ta kéo sấp về mình.
Đôi bàn tay chắc nịch anh chống trên mặt giường, mặt đối diện cô, hơi thở phảng phất mùi nồng của bia, ánh mắt yêu thương dành cho nhau, thời gian và không gian đọng lại.
Dùng lực cổ tay siết mạnh hơn, Cố Y Lạc bạo dạn hôn lên đôi môi mềm lạnh ngay trước mặt, lập tức hơi nóng trên cơ thể cô truyền thẳng vào nhịp thở Lục Triết Tiêu, phấn kích vô cùng, càng hôn càng điên cuồng, nồng say.
Cho đến lúc Cố Y Lạc định tự mình cởi bỏ quần áo trên cơ thể mới bị anh cản lại: “Không được, anh không muốn làm người lợi dụng em lúc say.”
Môi chúm chím cười, khuôn mặt ửng lên màu đỏ rực phớt hồng, cô đảo lưỡi liên tục nói: “Không sao, em đồng ý cho anh lợi dụng.”
“Chắc chắn ngày mai em sẽ hối hận.”- Lục Triết Tiêu vừa nói vừa cẩn thận cúc lại mấy khuy áo trên ngực cô.
Cười lên mấy cái nữa, Cố Y Lạc chìm vào giấc ngủ say, im lìm không còn cảm giác, Lục Triết Tiêu chầm chậm cúi sát xuống hôn nhẹ lên đôi môi mềm nóng bỏng của cô thêm lần nữa, cái hôn thoảng qua nhưng dư vị ngọt hơn mật ong, dẻo hơn kẹo, ngả người nằm xuống cạnh cô say mộng.
Ánh nắng êm dịu mùa thua hắt vào đầu giường đánh thức Cố Y Lạc tỉnh dậy, thấy người đàn ông lạnh lùng nằm cạnh hơi giật mình, tự gõ đầu mình suy nghĩ chuyện tối qua, há hốc miệng, trố mắt.
Mất mặt vậy không biết?
Sao cô có thể đòi làm chuyện ấy chứ!
Ai dà… Chắc chắn lát nữa sẽ bị anh cười thối mặt cho xem.
Trong đầu cô là cả một tràng suy nghĩ, càng nghĩ càng rối ren vô cùng.
Vén tấm chăn sang bên, định lặng lẽ rời đi như chưa có chuyện gì, nhưng bất ngờ bị bàn tay chắc nịch kéo một lực mạnh, mở mắt đã thấy thân thể nằm gọn trên cơ ngực săn chắc của Lục Triết Tiêu.
Đột nhiên Cố Y Lạc cảm giác nóng ran từ mặt sang tận tai, đỏ như gấc, giọng ấp úng: “Anh làm gì vậy?”
Đôi mắt lạnh anh chầm chậm mở, giọng anh trầm ấm vang lên: “Em định một lần nữa bỏ chạy sao? Hồi tối có ai đó mạnh miệng lắm cơ mà. Bây giờ đã biết sợ rồi sao?”
Mấy lời khiêu khích đó đi trực diện vào lòng Cố Y Lạc, cô găm lại, có chút khó chịu, hoàn toàn không làm chủ được cảm xúc nhất thời, khom lưng cúi người, hôn nồng say lên bờ môi không kịp phòng vệ của Lục Triết Tiêu.
Hơi thở còn thoang thoảng mùi bia nồng sót lại, thân thể họ càng lúc càng áp sát nhau.
Lục Triết Tiêu đi từ sững sờ đến cảm nhận rồi tiếp nhận lại, đôi bàn tay chắc nịch anh ôm chật lấy vùng eo thon, mỏng manh của cô, hôn điên cuồng, nồng say.
Cảm giác phẫn khích khiến họ không làm chủ được bản năng, tiện tay lột sạch quần áo, dùng chăn làm y phục chung, bắt đầu vào việc.
Khoái cảm càng lúc càng tăng, nhịp tim theo đó cũng lên cao, anh xoay người lên trên vật cô xuống dưới, bắt đầu khám phá cơ thể đối phương.
Làn da mát lạnh áp sát nhau, bàn tay hư hỏng anh đi từ nhũ hoa xuống thân dưới, dần dần tiến sâu vào cơ thể cô, chỉ thấy cô tăng lên nhịp thở, thân hình gầy quyến rũ thi thoảng lại hơi căng lên vì tê rần, sung sướng.
Đột nhiên kí ức xưa cũ ồ ạt kéo về trong suy nghĩ Cố Y Lạc, cô theo bản năng đẩy anh ra xa, lòng rối bời miên man, tim co thắt, đó là thứ mà cô không muốn nhớ tới nhất.
Đáng lẽ đã lãng quên đi nhưng cảnh ân ái này khiến cô không cách nào khống chế nổi bản thân, nó khiến thần kinh và não bộ cô hoàn toàn tê liệt, chỉ hiện lên sự ô ế và rùng rợn.
Đột nhiên một bàn tay hơi nóng chạm lên làn da lạnh khiến Cố Y Lạc hơi nhột mình, giọng run run nghẹn ngào: “Em xin lỗi, khiến anh mất hứng rồi.”
Lục Triết Tiêu lo lắng hỏi lại: “Em có chuyện gì sao?”
Không dám quay đầu, vì trong lòng cô hiện tại đang rất hoang mang, cô cũng chẳng biết có nên nói cho anh biết hay không? Lỡ như một ngày anh thật sự biết được tất cả mọi chuyện có ruồng bỏ và chê thân thể cô dơ dáy hay không?
Cổ họng nghẹn ngào, dòng nước mắt theo vô thức cứ trực trào, cô khẽ lắc đầu: “Không có gì. Có thể em chưa thật sự sẵn sàng.”
Anh vẫn kiên nhẫn và điềm tĩnh: “Không sao, anh sẽ chờ tới lúc em tự nguyện.”
Rốt cuộc cô vẫn không đủ can đảm để nói ra.
Sắc khí Cố Y Lạc hôm nay có vẻ tệ, ánh mắt chất chứa muộn phiền và tâm sự, suốt cả một ngày cứ như người mất hồn, làm việc gì cũng không thể nào nhập tâm.
Dòng nước nóng bỏng chảy lên trên làn da khiến cô thấy đau nhói, bàn tay trắng nõn xuất hiện vết ửng đỏ, cũng may Lục Minh Trí tắt kịp vòi nước nếu không hậu quả khó lường.
“Chị dâu à, tâm trí chị để đi đâu vậy?”
Ánh mắt đờ đẫn cô nhìn lên, cố gắng lắm mới khẽ nở nụ cười, cười mà như không cười, sầu ưu hiện rõ trên mặt: “Tôi có chút chuyện riêng thôi, không sao?”
Một bóng dáng nam thấp thoáng quen thuộc, Cảnh Sở Minh đã quay về, sau một quãng thời gian nghỉ phép đi du lịch tĩnh tâm lại tinh thần, sắc mặt anh ta đã tốt hơn nhiều.
Nhưng khi nhìn thấy vết bỏng trên tay Cố Y Lạc vẫn không kìm được cảm xúc chính mình, rảo bước tới, đưa lên xem, cẩn thận lấy từ trong túi ra một típ kem bôi nhẹ lên trên đó làm xoa dịu cơn đau, mọi thứ thành thục như thể anh ta đã đoán được từ trước.
Có vẻ ngạc nhiên Cố Y Lạc thốt lên: “Cảnh Sở Minh anh quay lại rồi sao? Tốt quá, làm tôi cứ áy náy mãi.”
Cố ý chọc lại, Cảnh Sở Minh vừa cất típ kem đi vừa nói: “Biết vậy tôi nghỉ thêm mấy ngày nữa, chắc là sẽ khiến cô ấn tượng hơn.”
“Nói gì vậy?”- Cố Y Lạc vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta.
Đột nhiên một hơi nóng xoạc qua, Cố Y Lạc định thần được đã nằm gọn trong vòng tay Cảnh Sở Minh, cô như bức tượng bằng da thịt, sững sờ không kịp phản ứng.
Cũng may Lục Minh Trí nhanh chóng tách hai người ra: “Cảnh Sở Minh anh muốn chết hả?”
Nhếch môi cười nhẹ, Cảnh Sở Minh đáp: “Yên tâm đi, tôi chỉ là muốn ôm cô ấy như là một người bạn thôi. Không có ý định tranh giành với bất kì ai cả.”
Lời nói đó nhanh chóng bị Lục Minh Trí phủ nhận: “Không được, không được, lời đó ai tôi cũng có thể tin trừ anh ra. Tình cũ không rủ cũng tới, cứ giữ khoảng cách cho nó an toàn.”
Cảnh Sở Minh cười lên mấy tiếng: “Chả trách Lục Triết Tiêu lại kéo bằng được Y Lạc về Over thì ra là có tai mắt lớn thế này.”
Một giọng nữ êm dịu quen thuộc: “Sở Minh anh quay lại rồi sao?”
Ánh mắt Cảnh Sở Minh ngạc nhiên, hỏi: “Tuyết Sương sao em tới đây?”
Chu Tuyết Sương vẫn điềm tĩnh đáp lại: “Em tới làm việc.”
Vẻ lo lắng Cảnh Sở Minh chuyển sang phía Cố Y Lạc lập tức bị Chu Tuyết Sương xối một gáo nước băng lên cơ thể: “Anh khỏi cần lo lắng cho một số người, vì họ cáo già hơn anh tưởng nhiều.”
Nghe qua thì có thể đoán ra người bọn họ nói tới là ai, Cố Y Lạc mỉm cười nhạt nhẽo: “Tuyết Sương tôi có thể xem đó là một lời khen dành cho mình.”