Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 77: Cuối cùng anh cũng đến




“Ông nhất định phải tuyệt tình như thế này hay sao?”- Giọng Cố Y Lạc nghẹn ngào, đắng buốt, thân thể như bị đóng băng không còn cảm giác.

Vậy mà giọng nói của Cố Thúc Tịnh vẫn rất điềm tĩnh, không có một chút nào của sự rung động, hối lỗi: “Chính mày đã ép tao và con gái tao.”

Nhếch môi cười mà như không cười, tận sâu trong đáy mắt Cố Y Lạc chỉ toàn là hận thù và uất nghẹn: “Vậy tôi là gì? Nếu không xem tôi là con gái vậy tại sao còn sinh ra tôi làm cái gì?”

Mẹ mất ông đổi là do tôi khắc tinh.

Công ty gặp khó khăn ông nói tôi là sao chổi.

Dì ghẻ đánh ông bảo tôi đáng bị đánh.

Cố Hiểu Đồng bắt nạt tôi thì ông nói tôi làm chị phải biết nhường em.

Ngày tôi bị người ta hãm hại đổ oan dẫn đến mang thai ông thờ ơ, lạnh nhạt đuổi tôi ra nước ngoài.

Con gái ông tìm mọi cách làm mất thanh danh của tôi thì ông hết mực bảo vệ.

Ông yêu cầu tôi gỡ bỏ đơn tố cáo tôi không chịu, thì ông sẵn sàng cho người bắt tôi, ép buộc tôi.

Cho tôi hỏi tôi có lý do gì để bảo vệ các người?

Cố Thúc Tịnh hôm nay tôi có xảy ra chuyện gì thì nhất định tôi cũng sẽ không tha thứ cho ông đâu, cho dù tôi có phải mang tội “bất nhân bất nghĩa” đẩy xuống mười tám tầng địa ngục cũng sẽ cam lòng.

“Tao không muốn dài dòng, mày kí hay không?”

“Tôi không bao giờ kí.”

Sau lời khẳng định ấy chị bị một bàn tay bóp nghẹn cổ, thở không nổi, mặt xanh lét, tim đập loạn nhịp, mặt nhăn nhó. Nhưng những thứ đó có là gì so với trái tim bị khoét sâu trong sự vô cảm của người cha tán tận lương tâm ấy.

Trong nhịp thở gấp gáp, Cố Y Lạc cố nặn ra mấy từ khó khăn: “Cho dù ông có bóp chết tôi cũng sẽ không kí đâu.”

Chỉ đến khi Cố Y Lạc yếu lịm đi ông ta mới buông tay: “Súc sinh mày đúng là cứng đầu cứng cổ mà. Được nếu như mày đã thích làm trái ý thì tao đây sẽ tác thành cho mày toại nguyện.”- Ông ta quay sang Hà Phú Nhị: “Còn lại tôi giao cho cậu xử lí, chỉ cần giao clip lại cho tôi là được.”

Sau khi nhận được tin nhắn của Cố Y Lạc, Lục Triết Tiêu lập tức điều động hộ vệ thuộc sở hữu của Lục gia, lao vun vút ra khỏi ngoại thành Tây.

Cố gắng gọi nhưng đều nhận lại hai chữ “thuê bao”, lòng Lục Triết Tiêu như lửa đốt, lái xe ầm ầm như muốn sống chết với mấy kẻ kia. Ai bắt giữ vợ anh nhất định sẽ không tha.

Sắc mặt lạnh lùng ngày thường nay biến đổi rõ rệt, không chỉ mỗi lo lắng không thôi mà còn cả sự phẫn nộ, đã lãnh đạm nay còn lãnh đạm hơi, hơi khí lạnh toát ra phủ khắp con đường xung quanh nơi mà họ từng đi qua.

Nối đuôi nhau là năm chiếc xe Audi đen hạng sang chạy với tốc độ cao, lao vun vút, hễ đi qua một ai là người đó lại nổi da gà khiếp sợ.

Bên trong căn phòng tối mịt, ánh đèn pin phảng phất càng khiến Cố Y Lạc thêm run sợ, hơn nữa Hà Phú Nhị đang chầm chầm cởi đi từng lớp áo trên cơ thể hắn, chỉ trong chốc lát đã khoe ra cái bụng sáu múi săn chắc.

Mỗi bước chân hắn tới lại khiến nhịp tim Cố Y Lạc điên loạ, mặt cô tái đi, miệng cố gắng nói: “Hà Phú Nhị đừng lại đây, tránh xa tôi ra. Cút đi.”

Đương nhiên mấy lời đó sao có chữ nào lọt lỗ tai hắn, trong người hắn bây giờ chỉ toàn dục vọng khống chế, ánh mắt mụ mị nhìn lên sắc đẹp mờ mờ ảo ảo của Cố Y Lạc trong gang màu nửa tối nửa sáng của căn phòng.

Hắn khom lưng cúi sát đầu gần xuống thân thể cô, bên tai cô nghe rõ nhịp thở của hắn, càng lúc càng sát gần.

Chẳng lẽ cô sẽ thật sự bị đám vô liêm sỉ này làm nhục ở đây hay sao?

Ánh mắt ngấn lệ chất chứa sự bất lực, Cố Y Lạc cố gắng van xin: “Hà đại thiếu gia, lúc trước tôi có làm gì sai xin anh bỏ qua. Nhưng xin anh đừng làm gì tôi mà.”

Hắn vẫn không chút thủ hạ lưu tình, điên cuồng và mê mẩn.

Đôi môi hắn chạm vào cổ cô, lần đầu cô né tránh được, nhưng ăn nguyên một cái tát tưởng chừng như cả ngọn núi Thái Sơn đè nặng lên mặt, không chỉ đau đớn mà còn trĩu nặng, chán chường.

Hắn tiếp tục tấn công lần hai nhưng có sự chuẩn bị trước, cô không thể phản kháng trước lực cánh tay hắn ghim chặt sau đầu, điên cuồng mạnh bạo, chỉ cần cô nhúc nhích một tấc hắn sẽ cắn một dấu thật đau đớn lên cổ cô.

Đương nhiên sự phán kháng yếu ớt của cô ít nhiều gì cũng làm chậm tiến độ của hắn đi một chút, hi vọng Triết Tiêu sẽ tới kịp, dù là mong manh cô vẫn không bao giờ từ bỏ.

“Em tin anh! Triết Tiêu…”

Đột nhiên có tiếng đạp cửa, cả Hà Phú Nhị và tên đàn em được phen hú hồn, còn chưa kịp phản ứng hắn đã bị bàn tay chắc nịch nắm lấy cổ áo kéo văng ra, liên tiếp mấy cú đấm vào mặt, tận sâu trong đôi mắt ấy rực lửa, ngọn lửa như muốn thiêu chết hắn ngay lập tức.

Bị ăn mấy cú đấm hắn bò lê lết giữa sàn, anh vẫn không tha, kéo áo lên tiếp thêm mấy cú vào mắt hắn, chỉ trong chốc lát Hà Phú Nhị thoi thóp, người đầy vết thương, đến đứng dậy cũng không nổi.

Mấy tên đàn em gác cửa bị hộ vệ Lục Triết Tiêu xử lí gọn gàng, chỉ trong chốc lát chúng như những con chó quỳ dưới chân chủ, tất cả video quay lén đều nằm trong tay anh.

Cởi tấm áo vest khoác lên thân thể đang run lên bần bật của Cố Y Lạc, anh nhẹ ôm chị vào lòng, những giọt nước mắt rơi xuống ướt đi vai áo anh.

“Cuối cùng anh cũng đến rồi, em rất sợ, thực sự rất sợ.”

“Không sao, có anh đây. Anh sẽ không cho phép bất cứ ai làm hại em đâu.”

Nhẹ nhàng bế cô lên tay, đưa ra khỏi nơi tăm tối và mịt mù ấy, dần dần tinh thần Cố Y Lạc ổn định hơn nhiều, chỉ khi có hơi lạnh trong cái ấm áp của anh cô mới cảm thấy yên tâm dựa vào.

Quá mệt mỏi, gục đầu bên ghế ngủ thiếp lúc nào chẳng hay biết, đến khi Cố Y Lạc thức dậy đã thấy mình quay trở về thành phố, tất cả những chuyện vừa xảy ra cứ ngỡ như một giấc mơ.