Tổng Tài Mặt Lạnh Cưng Sủng Vợ Yêu

Chương 81: Đáng đời




Chiếc Audi nhám dừng lại ở góc xa xa cổng vào Over, thời điểm ấy gần năm giờ chiều, mọi người đều hồ hởi tan ca.

Dáng dấp một cô gái xuất hiện, chiều cao không phải lý tưởng nhưng thân hình quyến rũ đến điên dại, đôi mắt tròn có hồn, khuôn mặt tự tin, đĩnh đạc, nhanh nhẹn, mái tóc dài xoăn lượn sóng, khí chất thanh cao, khiến người đối diện nhìn vào chỉ muốn đắm chìm không ngớt.

Thật sự rất giống…

Giống đến cả dáng đi, kiểu cách ăn mặc và vẻ điềm tĩnh, nhẹ nhàng.

Ánh mắt Lục Đình Khôi vẫn nhìn theo mãi cho đến khi bóng hình đó khuất hẳn.

Chuyện cũ ùa về trong trí nhớ ông…

Năm đó vừa tốt nghiệp đại học, Lục Đình Khôi còn hứa hẹn đợi hai năm sau công việc ổn định sẽ cưới Đồng Lam, nhưng không ngờ chỉ sau hai tháng ông đã lên xe hoa cùng người phụ nữ khác.

Cú sốc đến bất ngờ Đồng Lam đã nghĩ đến ý định tự tử, không biết sao mà bà ấy lại có thể có động lực để sống tiếp. Nếu như năm đó bà ấy thực sự vì ông mà tự tử chắc cả đời này ông chỉ sống trong dằn vặt và day dứt.

Âm thanh gõ ngoài cửa kính xe, Lục Đình Khôi giật mình quay về thực tại, kéo tấm kính chắn xuống, giọng nói con trai thứ vọng vào.

“Sao hôm nay ba lại tới đây?”

“Đúng lúc ba có chuyện muốn nói với con. Lên xe đi.”

Có lẽ lâu lắm rồi hai ba con Lục Minh Trí mới đi riêng với nhau như này.

Ngồi cạnh nhau trong quán rượu tấp nập, nhạc xập xình, mấy cô em chân dài uốn éo, lắc lư.

Lục Minh Trí hơi ngạc nhiên, không ngờ ba mình cũng biết đến những thú vui hưởng lạc như này, cậu ta cứ tưởng Lục Đình Khôi ngoài công việc và gia đình không còn thú vui nào khác bên ngoài.

Vậy mà… sau hôm nay… có lẽ cậu phải nhìn bằng ánh mắt khác đi.

Uống một ngụm rượu nhỏ, Lục Đình Khôi hỏi con trai: “Cô gái bên cạnh anh con là người thế nào?”

Ánh mắt đề phòng Lục Minh Trí nhìn ba, giọng nói dè chừng bảy phần, ba phần bung xoã: “Ba đừng có ý định mà chia rẽ chuyện tình cảm của anh ấy. Bao nhiêu năm vậy rồi con mới thấy anh ấy rung động trước một cô gái đó.”

Ban đầu thì Lục Đình Khôi đúng là có ý định đó.

Nhưng mà kể từ sau khi gặp Cố Y Lạc khiến ông hơi khựng lại, những đau đớn chia cắt khi xưa mà ông phải chịu thật sự không muốn gán lên con trai.

“Con cứ trả lời trước đi.”

“Chị dâu thật sự rất được: nấu ăn ngon, tài giỏi, thông minh, kiên cường và đặc biệt rất tốt với anh hai.”

“Mấy chuyện này tạm thời con đừng nói cho mẹ biết vội.”

Lục Minh Trí sốc đến toàn tập.

Cái gì cơ?

Chẳng phải lần trước ông ấy còn đồng tình với mẹ không để Cố Y Lạc bước chân vào nhà họ Lục cơ mà.

Sao có thể đổi ý nhanh như thế…

Không gian chìm vào màu lạnh, im ắng.

…..

Biệt thự xanh trở nên căng thẳng, ba người hai nữ một nam ngồi đối diện nhau.

Chu Tuyết Sương mỉm cười thân thiện, giọng e ấp: “Anh Tiêu, chị Lạc thật sự em đã biết lỗi rồi. Trước nay đều là em không đúng, không nên cố ý chen vào giữa hai người. Có điều tình bạn thanh mai trúc mã của em và anh Tiêu không thể nói chấm dứt là chấm dứt được cho nên chị Lạc sau này chị có thể xem em như là đứa em gái được không?”

Những lời đó khiến Cố Y Lạc trực tiếp sở da gà.

Cô không tin những lời Chu Tuyết Sương nói là thật lòng.

Những gì cô ta nói thì nên trừ hao tám giữ lại hai cho lọt vào tai.

Cũng không biết Chu Tuyết Sương có ý định gì nhưng nếu cô ta đã thích diễn thì Cố Y Lạc cũng thuận thế đẩy theo: “Được thôi, chỉ cần cô làm theo những gì mình vừa nói là được.”

Bộ mặt giả tạo của Chu Tuyết Sương càng diễn càng quá đà, mới lúc chiều tới nhà học Lục khuấy đục nước bây giờ lại tới đây mơn trởn, xuýt xoa.

Không khí căng thẳng bỗng chốc hạ nhiệt khi có tiếng gọi từ bên ngoài cửa vang tới: “Anh hai… Anh hai…”

Lục Minh Trí đi đến, trên người phảng phất mùi rượu, vừa định nói gì đó bỗng nhiên ngưng lại khi thấy Chu Tuyết Sương, đành mon men ngồi xuống bàn, đổi chủ đề.

“Mọi người đang nói chuyện gì à?”

Không ai đáp lại câu hỏi ấy.

Lục Minh Trí bỗng chốc cảm thấy mình là người thừa thãi, định rút lui thì Lục Triết Tiêu lên tiếng: “Minh Trí vào phòng nói chuyện.”

Không gian còn hai người phụ nữ đối diện nhau, ánh mắt chứa lửa như muốn thiêu cháy đối phương, nhưng mục kiềm chế cảm xúc của họ thật sự tốt, nét mặt tỏ ra điềm tĩnh.

Chu Tuyết Sương đột nhiên nắm lấy tay Cố Y Lạc, giọng nói uốn éo: “Chị Lạc à… Đêm đã khuya rồi chị xem có thể cho em ở lại một đêm hay không?”

Nhếch môi cười nhẹ, liếc mắt sang đồng hồ vừa tám giờ kém, Cố Y Lạc gật đầu: “Được thôi, lát nữa tôi bảo Triết Tiêu ở cùng phòng với mình nhường phòng anh ấy lại cho cô.”

“Không sao, em ngủ sô pha còn anh ấy ngủ giường cũng được.”

Ánh mắt Cố Y Lạc nhìn Chu Tuyết Sương như muốn nói: “Chị đây đâu có ngu.”, cười cợt nhạt một tiếng đáp trả lại: “Làm như thế e là không tốt cho một cô gái như em. Dù sao một nam một nữ chung phòng không tốt, chẳng thà là anh ấy ở với chị, dù gì bọn chị cũng là một đôi, đâu phải lần đầu chung phòng mà còn từng chung giường nữa cơ.”

Chị…

Ánh mắt Chu Tuyết Sương như tản băng tuyết ngàn năm không tan ném thẳng vào mặt Cố Y Lạc một màu lạnh lẽo, đáng tiếc nó không đủ khiến cô biến sắc.

Mấy lời lẽ đó mà chị cũng nói ra được.

Không có liêm sỉ.

Cái gì mà chung phòng rồi còn chung giường nữa…

Sau này anh ấy chơi chán vứt bỏ xem chị sẽ ra bộ dạng thế nào.

Đáp trả lại ánh mắt ấy, Cố Y Lạc điềm tĩnh, mỉm cười nhẹ nhàng, toát lên vẻ thanh cao, lịch thiệp.

Thế người tới tận nhà người ta cướp chồng thì có lẽ là có liêm sỉ lắm!

Em đừng tưởng em vẽ hoa vẽ lá lên trên mặt là chị nhận không ra bộ mặt giả tạo của em.

Xin lỗi… mắt chị không cận… lại càng không đui…

Nghe tiếng mở cửa, Chu Tuyết Sương lập tức quay quắt thay đổi thái độ, giọng ả sượng trân yếu ớt: “Nếu như chị đã không muốn cho em ở lại một đêm em đành tự mình về vậy.”

Tay chống mặt bàn Chu Tuyết Sương ưỡn ẹo đứng dậy, nhè lúc Lục Triết Tiêu đến gần, căn chuẩn góc độ, chủ động ngã người về phía anh.

Lục Triết Tiêu phản ứng nhanh lùi bước, xoay người Lục Minh Trí về trước, theo phản xạ không điều kiện Minh Trí đưa tay đỡ lấy Chu Tuyết Sương.

“Anh Tiêu, xin lỗi em mệt quá!”

Chưa cho cô ta cảm giác khoái lạc, Lục Triết Tiêu đã cất giọng lạnh lùng: “Minh Trí em tiện đường đưa Tuyết Sương về luôn nhé!”

“Dạ được…”

Chỉ khi Lục Minh Trí lên tiếng Chu Tuyết Sương mới giật mình đứng phắt dậy, biết anh đã cố tình né tránh khiến lòng cô ta như muốn vỡ tan, mặt mày xám xịt xuống như bầu trời giông bão, tức giận bỏ đi.

Cố Y Lạc bưng miệng cười thầm…

Đáng đời.