Rạp chiếu phim cuối tuần đông đúc, gia đình Bảo Bảo nay ăn diện bình thường, quần jean áo gia đình, mắt đeo kính râm đen bóng, tay nắm tay vào mua vé suất chiếu vào buổi chiều.
Tay ôm bịch bỏng ngô, tay cầm ly nước caca cola, Cố Y Lạc ghé sát tai Lục Triết Tiêu thì thầm.
“Anh nói xem có ai nhận ra chúng ta hay không?”
“Sẽ không đâu.”
Không ai dám nghĩ chủ tịch Lục Thị một tản băng hình người không bao giờ tan nay lại đặt chân tới rạp chiếu phim, hơn nữa họ như một gia đình, đồ đôi, dép đôi, và cả kính cũng đôi.
Kết thúc bộ phim quay trở ra, Lục Triết Tiêu bế Bảo Bảo lên tay, Cố Y Lạc khoác vào cách tay săn chắc của anh, họ liên tục bàn luận về bộ phim trong tinh thần thoải mái, nói chuyện rôm rả, không phải sợ ai sẽ nhận ra thân phận mà chạy tới cào xé như trước kia nữa.
Có những loại hạnh phúc nó đến từ những điều nhỏ nhặt và đơn giản nhất.
Không cần những thứ quà tặng đắt tiền lên đến hàng tỉ đô, mà chỉ cần những khoảnh khắc cạnh bên nhau nhẹ nhàng giống bao cặp tình nhân khác như lúc này là đủ.
Ngoài trời lạnh, cái lạnh tê tái, tuyết rơi dày đặc, trắng xoá cả bầu trời, một màu trắng tinh mơ mộng.
Con đường trở về nhà hôm nay dài hơn, bởi vì tuyết nên sẽ phải đi chậm lại, cũng có lúc tắc đường không thể nào chen qua được trước đám đông kín mít.
“Em thật sự rất vui.”- Cố Y Lạc nói.
“Anh cũng vậy. Lần đầu tiên anh được đi xem phim.”
“Anh còn bao nhiêu cái lần đầu tiên nữa.”
“Không biết, chắc là đang còn nhiều. Trước đây anh ngoài làm việc với ở nhà sẽ không làm gì khác.”
“Tẻ nhạt… Cuộc sống anh quá tẻ nhạt.”
“Đúng vậy, kể từ sau khi ở bên em anh mới thấy cuộc sống mình có ý nghĩa.”
Có em anh được ăn món ăn lề đường, uống những loại bia rẻ tiền, ăn những thứ mà trước đây anh cho là độc hại.
Có em anh không khống chế được cảm xúc của chính mình.
Có em tự nhiên trái tim đóng băng của anh tan chảy.
Có em anh mới biết thế nào là yêu, thế nào là được quan tâm.
Có em… anh như có tất cả…
Thực ra, không chỉ mình anh, mà cả cô cũng vậy, từ ngày gặp được anh cô mới lấy lại được cảm giác mà cô đã đánh mất vào năm năm trước, tưởng chừng sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.
Anh là người cho cô tình yêu thương, bù đắp tình cha thiếu thốn cho con trai cô, là bờ vai đủ rộng đủ chắc để mẹ con cô an tâm dựa vào.
Trước kia, khi còn ở Cố gia, cô có cha, có mẹ, có em gái nhưng chưa bao giờ họ để ý đến cảm nhận của cô, nếu không phải là trách móc, chì chiết, đánh đập thì cũng là hắt hủi, ghẻ lạnh. Chỉ cần là một việc gì đó cô làm ra không vừa mắt họ lập tức bị phạt không được ăn cơm.
Họ hành hạ một đứa trẻ, một đứa trẻ thậm chí còn nghĩ rằng vì nó làm sai nên mới bị phạt, chứ không dám oán trách.
Năm tháng đã trôi qua, đến khi cô lớn lên rồi, có thể nhận thức được mọi thứ thì mới biết: Hoá ra tất cả họ đối với cô là thật, họ không yêu thương cô cũng là thật, cô có gia đình mà như không cũng là thật.
Cho đến khi gặp anh, cô bị sự kiên trì và tình cảm của anh đánh bại, chính anh cho cô biết thế nào là một gia đình thực sự, chính anh dạy cô nên biết cách yêu thương bản thân và không nên tha thứ cho những kẻ không xứng đáng.
Cố Y Lạc quyết định tiếp tục khởi tố Cố Hiểu Đồng, cô ta bị giam tù trong thời hạn hai năm ba tháng và đền bù số tiền ba mươi triệu đô la.
Ngày xét xử, vào giây phút toà tuyên án, cả Cố Hiểu Đồng và bố mẹ cô ta đều ngã quỵ, khóc lóc khổ sở, Cố Y Lạc thấy vậy cũng có chút đau lòng, nhưng cô mủi lòng không có nghĩa họ thay đổi.
Tin tức về mức xử phạt của Cố Hiểu Đồng nhanh chóng lan rộng khắp các mặt báo, đúng là thế giới thông tin mạng phát triển, phiên toà mới kết thúc chưa đầy hai phút một bài viết dài kèm hình ảnh minh hoạ đã phủ rộng trên trên truyền thông mạng.
Đôi chân Cố Y Lạc bước xuống từng bậc cầu thang, mỗi một bước chân đều chậm rãi, thi thoảng lại thở dài, thi thoảng lại ngước đôi mắt nhìn lên bầu trời xám xịt.
Cô cũng chẳng hiểu tại sao bản thân mình không thật sự vui.
Có lẽ thứ cô mong muốn không phải là đẩy em gái mình vào tù như thế này mà tận sâu trong thâm tâm cô vẫn luôn khao khát có một gia đình hoàn chỉnh.
“Sao thế?”- Lục Triết Tiêu thấy bộ dạng ủ rũ của Cố Y Lạc khi bước vào xe nên hỏi.
“Em cũng không biết nữa, tự nhiên cảm thấy có gì đó không vui và không nỡ. Tuy rằng Hiểu Đồng nó làm nhiều điều không đúng nhưng em vẫn không thể phủ nhận nó là em gái mình, khi nhìn thấy nó bị công an kìm nách dẫn đi trong sự tuyệt vọng em lại tự hỏi có phải con đường mình đi đã sai lầm rồi hay không?”
Đôi bàn tay anh nắm chặt lấy đôi tay đang run lên của cô, giọng trầm ấm, nhẹ nhàng.
“Em không sai, cho dù em thương Hiểu Đồng là thật nhưng dù sao nó cũng phải trả giá cho những lỗi lầm của mình. Có như thế nó mới trưởng thành, mới có thể sống như một người tử tế.”
Có thể anh nói đúng, cách này tuy tàn nhẫn nhưng nó sẽ là con đường giáo dục tốt nhất cho nhân cách Cố Hiểu Đồng. Bất cứ ai cũng phải tự chịu trách nhiệm cho con đường mình chọn, dù nó là sai lầm hay phải chịu trả giá đắt cũng buộc phải chấp nhận.
Cố Y Lạc ôm chặt lấy cánh tay săn chắc của anh, mỉm cười nhẹ nhàng, thở một hơi thật dài, trút bỏ đi một phần gánh nặng trong lòng.
“Bây giờ em muốn đi đâu?”
“Tới trung tâm thương mại đi.”
“Đi mua sắm sao?”
“Không phải. Đến chơi trò chơi, những thứ mà trước kia em đã từng rất ao ước nhưng chưa bao giờ được chạm tới.”
Trung tâm thương mại khá đông đúc, Cố Y Lạc kéo cánh tay Lục Triết Tiêu đi tới khu trò chơi bắn cá huyền thoại tuổi thơ mà đứa trẻ nào cũng phải biết, chỉ mỗi cô và anh là không biết.
Họ cùng nhau tập tễnh chơi đùa, cùng nói, cùng cười.
“Triết Tiêu em muốn con gấu bông kia?”
“Em vừa gọi gì cơ?”
“Anh yêu.”
“Được, anh gắp cho em.”
Lần một anh thất bại.
Lần hai anh thất bại.
Lần ba cũng thất bại.
Lần n thất bại.
“Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi.”- Cố Y Lạc kéo tay anh.
“Tin anh, lần này chắc chắn sẽ được.”
Anh nhét đồng xu vào hộp, cây máy tự động kêu lên anh có thể gắp, đôi mắt tập trung căn chuẩn từng góc độ.
Một, hai, ba, nhấn… Đôi tay anh theo số đếm của cô mà nhấn nút.
“Được rồi kìa.”- Cố Y Lạc như một đứa trẻ nhảy cuỗng lên vì vui mừng.
Anh đứng cạnh không nhịn được cười, thở phào một hơi nhẹ nhõm, mọi công việc về tính toán anh đều có thể dễ dàng hoàn thành nhưng riêng khoản chiều cô anh lại càng làm tốt hơn.
Chỉ cần em vui mọi thứ đều xứng đáng.