Không khí đặc quánh như ly cà phê đen sóng sánh được đặt trên bàn.
Bầu trời xám xịt, tuy đã có vệt sáng rõ hơn nhưng sự âm u vẫn còn bao trùm rộng, một màu trắng đơn điệu, không chút sắc màu nào pha lẫn, ngay cả ánh đèn màu trong sảnh khách sạn cũng bị lu mờ và lãng quên.
Ba con người vẫn ngồi cạnh nhau, không nói không cười, thi thoảng lại thở dài nặng nề, ánh mắt đăm chiêu cứ nhìn tuyết rơi mãi.
“Kể từ sau khi ta phụ bà ấy, cho đến bây giờ hai ta chưa từng gặp gỡ, cứ ngỡ rằng bà ấy đã lãng quên đi những chuyện xưa cũ có một cuộc sống tốt đẹp ở đâu đó. Thật không ngờ, bà ấy lại ra đi sớm như thế.”
Giọng Lục Đình Khôi có chút nghẹn ngào, đôi bờ mi ngấn lệ rưng rưng nhìn ngoài bầu trời tuyết rơi, ông nhớ Đồng Lam thích tuyết, bà ấy rất yêu bầu trời đông.
Ánh mắt Lục Triết Tiêu nhìn sang Cố Y Lạc, cố tiêu thụ những thông tin lộn xộn trong lời nói của Lục Đình Khôi, có vẻ do quá xúc động cho nên ông ấy cũng mơ hồ trong lời nói, tuy nó không rõ ràng nhưng người thông minh có thể hiểu được.
Sau ngày chia tay đến nay không hề gặp lại, mà Cố Y Lạc thua Lục Triết Tiêu tận hai tuổi ba tháng hiển nhiên không thể nào là con ruột Lục Đình Khôi.
Họ không phải là anh em?
“Bố, nói như thế hai chúng con không phải là anh em ruột?”- Lục Triết Tiêu mừng rỡ thốt lên.
Lục Đình Khôi còn trong trạng thái cảm xúc lưỡng cực, đôi mắt đau thương ngước nhìn lên: “Hai đứa tới đây gấp như vậy chỉ để hỏi về việc này thôi sao?”
“Dạ phải.”- Tiếng đáp đồng thanh một nam một nữ.
“Sao hai đứa lại là anh em được chứ! Kể từ sau ngày bố kết hôn thì Đồng Lam như mất tích hoàn toàn khỏi cuộc đời bố, cho dù có tìm như nào cũng không ra, chưa từng gặp mặt thì lấy đâu ra đứa con gái xinh đẹp, thông minh như này cơ chứ!”- Hơi khựng người một chốc rồi Lục Đình Khôi nói tiếp: “Ai dám nói hai đứa là anh em vậy hả? Nói như thế khác gì làm mất thanh danh của bố và mẹ Y Lạc chớ!”
Lục Triết Tiêu nhếch môi cười, trên khoé mi dài còn vướng chút giọt lệ hạnh phúc: “Là mẹ thấy bức ảnh cô Đồng trong phòng sách cho nên đã suy diễn ra những chuyện này. Có điều bố nên về dỗ mẹ đi có vẻ mẹ đang giận lắm!”
“Mẹ con thật sự giận rồi sao?”- Lục Đình Khôi tái nhợt lại càng nhợt đi nhiều, tận sâu trong đáy mắt là sự lo lắng chân thành.
“Nếu là mẹ con cất giấu ảnh tình đầu bao nhiêu năm trong nhà như thế bố có giận không? Chắc lúc ấy không thể cắn răng im lặng được như mẹ, mà là nhà cửa tan tành lên hết luôn rồi ấy chứ.”- Giọng nói Lục Triết Tiêu tuy không hằn học, nhịp điệu chậm rãi nhưng đủ để đâm chọc sâu vào nỗi lo lắng của Lục Đình Khôi.
Từ trước tới nay Lục Đình Khôi chưa bao giờ biết dỗ ngọt vợ, cứ để Trình An Lệ tự giận tự nguôi, tự khóc tự lau, nhưng bà ấy chưa một lần oán thán.
Xem ra là do ông quá vô tâm với vợ mình rồi…
Một người phụ nữ dù có sức chịu đựng lớn lao thế nào cũng không thể chịu đựng được cảnh người chồng sống chung với mình nhưng vẫn giữ tấm ảnh người cũ.
Lòng tự tôn của phụ nữ không cho phép…
Ngẫm một chốc rồi Cố Y Lạc lên tiếng: “Chú Lục thật ra tâm tư phụ nữ không quá khó đoán. Nếu như chú để cô biết được thời gian qua chú thật lòng vì cô ấy, vì gia đình sẽ tự khắc an yên thôi!”
Lục Đình Khôi chưa kịp trả lời đã bị Lục Triết Tiêu hớt lời: “Em nói những lời đó với người đàn ông cứng ngắc như bố anh cũng không có tác dụng gì đâu.”
Đôi mắt trợn tròn khẽ, Lục Đình Khôi phớt ửng hồng: “Cái thằng này. Nói gì vậy… Ai nói là không có tác dụng gì chứ!”
“Nếu bố đã rõ thì đỡ để bạn gái con phải giải thích nhiều. Chúng con đi trước đây.”- Lục Triết Tiêu vừa nhếch dậy khỏi ghế thì liền bị Lục Đình Khôi kéo lại.
“Thực ra ta hiểu nhưng chưa biết phải làm như nào.”- Ông quay sang Cố Y Lạc: “Cháu có thể nói rõ hơn được không?”
Cố Y Lạc quay sang nhìn Lục Triết Tiêu, cô khẽ mỉm cười, chủ động ngồi xuống, giọng nói trong trẻo như tiếng dương cầm bay bổng: “Chú có thể tạo cho cô một cuộc gặp gỡ bất ngờ, một bữa ăn do chính tay mình nấu hoặc là một bó hoa tươi. Chủ yếu là chú phải cho cô thấy mình đủ chân thành, đủ thành ý. Điều này phải xem ở chú, cháu thật sự không giúp được.”
Lục Triết Tiêu quay sang, ánh mắt ấm áp và cảm kích nhìn Lục Đình Khôi: “Bố thấy chưa? Việc này chủ yếu là do bố thôi! Bọn con cũng lực bất tòng tâm.”
Cuộc hẹn kết thúc, Cố Y Lạc vừa đồng ý với Lục Triết Tiêu ở lại Califonia mấy ngày tận hưởng, giải toả tâm trạng căng thẳng những ngày qua, bất ngờ cô lại nhận được cuộc gọi của Chu Nhiêm cho nên bọn họ phải tức tốc quay trở về, chiều mai cô có buổi hẹn gặp đạo diễn phim mới.
Vừa đáp xuống sân bay, Cố Y Lạc vứt lại đống đồ đạc cùng Lục Triết Tiêu lại, một mình lên sân bay đến điểm hẹn, vừa kịp lúc tới phim trường là ba giờ chiều.
Trong gian chính phim trường, đạo diễn và Chu Nhiêm đang ngồi trò chuyện, vừa lúc họ bị Cố Y Lạc thu hút.
Đạo diễn chăm chú nhìn Cố Y Lạc, một lát mới đưa ra lời nhận xét: “Over thật sự rất có mắt nhìn người. Cô gái này chắc chắn sẽ là một diễn viên tiềm năng trong tương lai. Chu Nhiêm vẫn là con mắt nhìn người của cô tốt.”
Chu Nhiêm cười, nụ cười nửa vời: “Được đạo diễn Hà khen ngợi thì coi như là gặt hái được thành công bước đầu rồi đó nhỉ?”
“Không dám, không dám. Tôi chỉ có sao nói vậy thôi.”
Người đàn ông đó là đạo diễn Hà Viễn, những bộ phim của ông ta đang làm mưa làm gió trên sóng truyền hình gần đây, nhất là chủ đề phim ngôn tình và thanh xuân.
Nói như Chu Nhiêm cũng không sai, Hà Viễn ngoài có tài năng làm đạo diễn thì đôi mắt nhìn người gọi là chuẩn xác. Ông ta nhìn trúng ai thì người đó quả thực rất có tiềm năng và cơ hội toả sáng.
Cuộc trò chuyện ngắt quãng khi Cố Y Lạc bước tới, cô khom lưng nhẹ cúi đầu: “Xin lỗi đạo diễn, chị Nhiêm do em có việc riêng nên mới đáp chuyến bay từ Mỹ quay về nên hơi trễ ạ.”
Hà Viễn cười: “Không sao, mau ngồi xuống đi. Chờ lát nam chính tới chúng ta cùng bàn về kịch bản mới.”
“Được.”
Hà Viễn lại hỏi: “Y Lạc trước kia cô là người Ever sao lại chuyển sang Over? Có phải bên đó bị kìm hãm hay không?”
Cố Y Lạc cười, thoải mái đáp lại câu hỏi tế nhị ấy: “Lí do mà anh nói cũng không sai nhưng tôi còn một vài chuyện cá nhân nữa, cho nên mới phải đổi môi trường mới.”
“Tôi thấy cô sang Over có nhiều cơ hội hơn, có thể phát triển tốt tài năng của mình.”
“Cảm ơn đạo diễn.”