Tổng Tài Máu Lạnh Và Cô Vợ Trên Danh Nghĩa

Chương 63: Em tỉnh lại cho tôi




Chung Hân nằm yên để mặc Thần Phong khoá chặt thân thể mảnh mai của mình vào lòng.

Lúc này thân thể của hai người cọ sát vào nhau khiến Chung Hân đỏ bừng cả mặt, ánh mắt e thẹn không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Thần Phong từ trên nhìn xuống người phụ nữ đang nằm dưới thân mình, cô không nhúc nhích chỉ yên lặng nằm yên đó, cử chỉ ngoan ngoãn quyến rũ của Chung Hân càng khiến cơn phẫn nộ trong lòng anh dâng trào.

Cô và người đàn ông kia cũng có cử chỉ thân mật như bây giờ?

Nghĩ đến Chung Hân và người đàn ông kia, Thần Phong chỉ muốn một tay bóp chết Chung Hân ngay lập tức, anh tức giận nghiến răng ken két gân xanh hiện lên rõ ràng trên trán của anh.

Từ nãy giờ Chung Hân không dám nhìn anh cô khẩn trương đến nổi thở cũng không dám thở, khi cô có dũng khí để đối mặt với Thần Phong thì cái cô nhìn thấy lại khiến trái tim cô tan nát.

Chung Hân chắn môi nhíu mày trong lòng hận bản thân, sao lại tin tưởng Thần Phong đã thay đổi, nhìn thấy cổ áo sơ mi của Thần Phong in đầy dấu hôn tội lỗi cùng với mùi rượu và mùi

nước hoa nồng nặc xông thẳng vào mũi khiến Chung Hân vừa thất vọng vừa kinh tởm trong lòng.

Cô còn nghĩ trong trái tim của Thần Phong đã có chỗ dành riêng cho cô, nhưng thật không ngờ anh lại tánh nào tật nấy.

Chung Hân dùng sức đẩy Thần Phong một cái, thân thể cao lớn bất ngờ bị Chung Hân xô sang một bên.

Thần Phong không ngờ cô lại phản kháng nên không kịp chuẩn bị để Chung Hân dễ dàng thoát khỏi sự chế ngự của anh.

Cô nhanh chống leo xuống giường nhìn Thần Phong nói với giọng khinh thường.

- Anh nổi điên cái gì vậy?

Thật ra Chung Hân không muốn nói ra những lời này nhưng hiện giờ cô không thể nào kiềm chế được lửa giận trong lòng mình.

Vừa nói ánh mắt đau lòng vừa nhìn vào những dấu hôn màu đỏ chướng mắt trên cổ áo sơ mi của anh.

Thần Phong bị thái độ chán ghét của Chung Hân chọc tức, anh nhếch môi cười nguy hiểm.

Thần Phong ngồi dậy bước nhanh đến bên cạnh Chung Hân, tay không lưu tình siết chặt cái cổ trắng như tuyết của Chung Hân đẩy cô sát vào bức tường phía sau.

Chung Hân kinh ngạc cô hốt hoảng nhìn vào ánh mắt ma quỷ của Thần Phong lúc này, tuy trong lòng có phần e dè nhưng không biết vì sao lần này Chung Hân không hề nhượng bộ.

Cô nghiến răng trợn mắt nhìn thẳng vào mặt của Thần Phong.

- Thần Phong, anh có biết trong lòng tôi nghĩ gì khi nhìn vào dáng vẻ của anh bây giờ không?

Chung Hân nói một các vô cùng bình thản, không hề cảm thấy sợ sệt hay lo lắng về điều gì.

Thần Phong cau mày không nói gì, nhìn Chung Hân bằng ánh mắt phức tạp, như đang chờ đợi cô nói tiếp.

- Dáng vẻ của anh bây giờ, khiến tôi cảm giác kinh tởm đến muốn nôn.

Lời nói của Chung Hân như dầu đổ vào trong lửa, càng khiến ngọn lửa ghen tuông trong lòng Thần Phong bùng cháy.

Chung Hân vừa dứt câu bàn tay to lớn của Thần Phong lập tức dùng thêm sức siết chặt cổ cô hơn, hành động cuồng bạo của anh khiến Chung Hân thở không nổi cô bất giác dùng tay giữ chặt bàn tay của anh.

Lúc này sắc mắt của Chung Hân đỏ đến không thể nào tả, mắt đã hiện lên một tầng nước mỏng, tuy trong lòng Chung Hân rất sợ nhưng cô cố kiềm chế không để một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt đỏ ké của mình.

Anh không đáng nhận lấy tình yêu của cô.

Càng lúc Thần Phong càng dùng thêm sức, anh đã không thể kiểm soát sự căm phẫn trong lòng mình.

- Em chỉ có thể là của tôi!

Đột nhiên Thần Phong bất giác tốt ra lời này khiến Chung Hân chẳng hiểu gì cả.

Anh muốn dùng cách này để nói cho Chung Hân biết cô chỉ được thuộc về riêng anh, nếu anh đã không thể có được thể xác của cô vậy anh sẽ là người nắm giữ sự sống và cái chết của cô.

Lúc này đầu óc của Chung Hân đã trở nên mơ hồ đã không còn tâm trí để suy nghĩ đến lời nói của anh, cô cảm giác như cả thế giới này đã không còn không khí, lúc này vì thiếu dưỡng khí trầm trọng nên Chung Hân lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, cô hoảng sợ dùng tay đánh loạn xạ lên tay và người của Thần Phong muốn anh buông cô ra.

Sau một hồi phản kháng hơi thở của Chung Hân trở nên yếu ớt tòan thân mềm nhũn, hai tay đang điên cuồng vùng vẫy từ từ buông lỏng xuống, không còn cựa quậy nữa.

Thân thể của Chung Hân bất giác gục xuống, cặp mắt từ từ khép lại, lúc này một giọt nước mắt vô tình rơi xuống gò má của cô.

Nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt  lòng của Thần Phong cảm giác quặn đau, giọt nước mắt từ gò má của Chung Hân chảy xuống dừng lại trên mu bàn tay của Thần Phong.

Cảm giác ấm áp từ giọt nước mắt như mũi kim đâm thẳng vào trái tim anh, khiến Thần Phong giật mình bình tĩnh lại, sự kinh hãi từ từ chiếm lấy toàn bộ tinh thần lẫn thể xác của anh.

Anh hoảng loạn buông bàn tay đang siết chặt cổ Chung Hân ra, nhanh chống bế Chung Hân đặt cô lên giường.

- Hân Nhi....Hân Nhi....

Em tỉnh lại cho tôi.

Thần Phong dùng tay vỗ vỗ nhẹ vào gương mặt tái xanh của cô, không thấy cô phản ứng trong lòng anh sợ đến điếng hồn.

Anh cúi xuống nghiêng mặt đặt tai ở ngay vị trí trái tim của Chung Hân.

Thần Phong như điên lên khi anh không nghe được tiếng nhịp tim của Chung Hân nữa.

Cặp mắt hoang mang quýnh quáng xốc thân thể mềm nhũn của Chung Hân lên.

- Hân Nhi...... Em nghe rõ cho tôi.

Em mà không tỉnh lại tôi sẽ khiến tất cả mọi người trong Thần Viên chôn cùng em.

Thần Phong nghĩ mãi cũng không biết nhược điểm của Chung Hân là gì, anh chưa từng thật sự bận tâm đến cô, hay quan tâm đến cô còn có người thân nào khác ngoài mẹ ra.

Cuối cùng Thần Phong chỉ biết người Chung Hân quan tâm nhất chính là mấy người giúp việc trong biệt thự Thần Viên này, nên mới dùng họ để hâm dọa cô.

Sau một hồi nỗ lực làm những trình tự CPR và hô hấp nhân tạo cuối cùng Chung Hân cũng đã có lại nhịp tim, cặp mắt thiếu đi ánh sáng từ từ có sức sống trở lại.

Chung Hân đau đớn nhìn Thần Phong lúc này ngồi bên cạnh cô với vẻ mặt xanh mét vô cùng lo lắng, trong ánh mắt sắc bén kia lúc này đã hiện lên một tầng nước mỏng.

Cô có nhìn nhầm không, Thần Phong vì cô mà rơi lệ.

Chung Hân không nói gì cô chỉ nhìn Thần Phong bằng ánh mắt ngỡ ngàng.

Thần Phong vui mừng nhìn cô, vừa rồi vào giây phút Chung Hân ngừng thở anh cứ ngỡ mình sẽ mất cô vĩnh viễn.

Cảm giác đau đớn trong lòng khiến Thần Phong nhận ra một điều, rằng anh không thể nào sống thiếu cô.

Thần Phong không nghĩ ngợi gì nữa cái anh muốn làm nhất vào giây phút này chính là có được cô.

Anh đột nhiên khom xuống phủ đôi môi mỏng lạnh lẽo của mình lên môi cô, cảm giác mềm mại từ đôi môi Chung Hân làm lòng anh tê tái, anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt với làn da mịn màng của Chung Hân.

Chung Hân bất ngờ không biết Thần Phong đang nghĩ gì liền dùng tay đẩy Thần Phong ra chặn anh lại.

Sau một hồi phản kháng Chung Hân không còn sức lực để chống chọi nữa đành thuận theo anh.

Thần Phong dùng môi mút nhẹ môi cô, anh vừa mút vừa liếm một cách cẩn thận không bao lâu Thần Phong đã bá đạo tiếng sâu vào trong khoang miệng của Chung Hân.