Cố Đình Doanh đứng trước cửa sổ sát sàn, nhìn xuống con đường vắng dưới chân toà nhà đã bị bỏ hoang từ lâu.
Đây là địa điểm mà Trần Hạo Hiên hẹn anh tới để trao đổi người lấy người. Chiếc lồng sắt bỗng nhiên từ phía trên cao hạ xuống, cơ thể Cố Diệp Hy không chịu nổi với áp lực nên trước đó đã bám chặt từng thanh sắt để lại những vết trầy xước vô cùng đau đớn.
Lần này Trần Hạo Hiên không thấy xuất hiện, anh đứng trước màn hình lớn, quan sát chi tiết từng hành động mà camera gửi về.
Toàn bộ khu nhà đều đã được Trần Hạo Hiên trang bị vũ khí, chỉ cần Cố Đình Doanh nuốt lời, không cần sợ hắn chạy khỏi đây thì cả thân xác hắn và Cố Diệp Hy đầu tiên đã tan thành tro bụi.
“Hy Hy.”
Cố Đình Doanh xoay người, gọi tên cô. Giọng nói cũng chẳng hề khác trước đây, vẫn ấm áp như thế, vẫn tràn ngập sự bao dung, âu yếm đối với cô.
Cho dù lần trước cô có đối xử với anh thế nào, lần này dù có chết anh cũng phải đưa Hy Hy về tự do.
“Lần trước em nói muốn quay lại với Trần Hạo Hiên sao?”
“Phải.”
Anh suy nghĩ một đêm chung quy vẫn nghĩ không thông. Cố Diệp Hy có bao nhiêu mối hận Trần Hạo Hiên, anh là người rõ nhất. Nhưng đêm hôm ấy, cô đứng trước mặt anh nói đã làm lành với tên kia, đến giờ anh thật sự vẫn chưa dám tin.
“Vậy lần này em lại muốn giúp hắn vì Lâm Bắc Bắc?”
“Em...”
Cố Diệp Hy không dám trả lời anh, vì cô biết bây giờ có làm gì thì Trần Hạo Hiên cũng sẽ biết, chỉ là cô không muốn Cố Đình Doanh phải chết. Lần này đến gặp anh cô biết mình cũng chẳng thể rời khỏi nơi này.
Việc cô bị Trần Hạo Hiên ép dùng ma túy, bị Trần Hạo Hiên đưa cô cho người xấu phát tiết, bị Trần Hạo Hiên bắt buộc lên giường một lúc cùng với hai người để giúp công ty... cô không muốn Cố Đình Doanh phải biết. Cô không muốn chỉ vì cô mà Cố Đình Doanh lại lao đầu vào nguy hiểm.
Kỳ thực Cố Diệp Hy biết trong nhiều năm qua Cố Đình Doanh không đơn thuần xem cô như là em gái, tình anh em, mà đó là tình yêu, anh muốn một đời sau này bảo vệ cô.
Trước mặt mọi người, trên danh nghĩa hai người là anh em nhưng cũng chẳng ai biết sự thật Cố Đình Doanh chỉ là con nuôi của gia đình cô, nhờ biến cố năm đó mà Cố Diệp Hy đã gọi Cố Đình Doanh là anh trai của mình.
“Hy Hy à, lần này theo anh về. Anh nhất định sẽ không để em phải khổ... Những chuyện Trần Hạo Hiên đã làm với em, chẳng lẽ em đã quên?”
Không đợi Cố Diệp Hy trả lời, Cố Đình Doanh vội tìm lấy chìa khóa để mở chiếc lồng sắt kia nhưng rất tiếc là xung quanh căn phòng này đều trống rỗng.
Cố Diệp Hy tạm thời á khẩu, đúng, Trần Hạo Hiên đã vô cùng tàn độc với cô, khiến cô tổn thương sâu sắc. Cô cũng chưa từng dám quên. Vốn dĩ cô không muốn ở cạnh anh, nhưng nếu làm trái ý anh, tất cả người yêu thương cô sẽ phải sao đây?
Đồng hồ điểm giờ. Cố Đình Doanh xoay người ra phía sau, Cố Diệp Hy nhìn thấy sau lưng anh có một chấm đỏ. Nơi đáy mắt kia có sự xao động, nó nổi lên những gợn sóng.
Dấu chấm đỏ ấy là biểu tượng của súng bắn tỉa. Có người muốn giết Cố Đình Doanh!
Một khắc ấy, Cố Diệp Hy không dám nghĩ ngợi nhiều liền lấy chìa khoá trong người mình mở chiếc lồng sắt, sau đó ôm lấy Cố Đình Doanh. Cứ thế viên đạn kia bay xuyên qua người cô.