Tổng Tài Ngược Thê, Phu Nhân Trở Lại Báo Thù

Chương 18: Sự Thật Phơi Bày




“Bán vợ? Lăng tổng, anh thật khéo đùa... tôi không nghĩ anh lại đưa ra ý kiến này, loại người như anh không phải chỉ thích qua đường thôi sao?”

Trần Hạo Hiên ngạc nhiên, trong lòng vẫn chưa hiểu Lăng Hàn Dương có ý gì. Nhưng xét lại thì có một số chuyện cũng thực kỳ lạ.

Từ ngày Cố Diệp Hy được đưa đến chỗ hắn, hành động của cô luôn muốn chống đối lại anh. Không còn là một con thỏ chỉ biết nghe lời như lúc trước, thậm chí còn dám bắt ép anh sẽ phải hối hận khi hành hạ cô ra nông nỗi như ngày hôm nay.

Trần Hạo Hiên vốn quen biết Cố Diệp Hy từ nhỏ, cô không thể quen Lăng Hàn Dương khi mà anh chưa biết... chỉ là, hay anh quá đa nghi?

“Anh không sợ mang tai tiếng cho mình khi phải lấy một cô vợ của đối tác sao?”

“Về việc báo chí anh không cần lo, bên tôi sẽ có cách giải quyết.”

“Được, tôi thích cách làm việc này của Lăng tổng...”

Bốp Bốp!

Trần Hạo Hiên vỗ tay hai cái, đã có người mang hợp đồng kí kết ra đặt trước bàn.

Bây giờ anh giữ Cố Diệp Hy ở lại cũng chẳng có ích lợi, chỉ cần bán cô thì anh ngoài kí được hợp đồng thì lại nhận được một khối tài sản khác... Nhưng có điều trước khi đưa ra quyết định, tại sao trái tim anh lại nhói lên như thế này?

“Tôi sẽ đọc lại và ký ngay.”

“Dừng lại.”



Trần Hạo Hiên đập mạnh tay xuống bàn, đưa mắt nhìn Lăng Hàn Dương.

“Anh thật sự muốn cô ấy?”

Bên kia chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

“Tôi cần hỏi ý kiến cô ấy...”

Chưa kịp ngắt lời thì Lưu Quảng đã từ bên ngoài hớt hải chạy vào.

“Trần tổng, đã có thông tin về cô Lâm Bắc Bắc.”

Cả hai tạm thời rời khỏi bàn họp, cùng đi đến phía ban công.

“Trần tổng à, hôm nay có một người lạ mặt đến đưa thư... nói là... Cô Bắc Bắc... lúc trước không phải bị Trần thiếu phu nhân hãm hại mà rời đi... mà tất cả là do cô Bắc Bắc tự dàn dựng... còn đưa kèm một CD chứng minh cô Bắc Bắc hiện giờ đang cặp đôi cùng một người khác...”

Trần Hạo Hiên gần như đứng hình, anh nắm lấy cổ áo Lưu Quảng đe dọa hỏi lại lần nữa. Nhưng sự thật mãi là sự thật, kết quả vẫn không thể nào thay đổi được khi mà anh đã check xong đĩa CD được đính kèm trong lá thư kia.

Trái tim đau nhói cực kì, nếu không phải cô ép Lâm Bắc Bắc phá thai, thì tại sao anh lại phải ép cô giết đi đứa con của mình? Tại sao phải ép cô dùng chất kích thích chứ?

Ngày anh phát hiện ra tình yêu Lâm Bắc Bắc dành cho anh chỉ là phản bội, anh lại không đau bằng việc mình từng hại đến sắp chết người từng yêu mình.

Trần Hạo Hiên, anh còn là con người con người không? Ngay cả dòng máu huyết thống của anh, anh cũng có thể đoạn tuyệt ra tay. Nếu đây chỉ là sự hiểu lầm, nếu Cố Diệp Hy biết, cô ấy có còn tha thứ cho anh?



Trong cuộc tình này, không chỉ Cố Diệp Hy chịu mất mác, ngay cả anh cũng biết đau lòng.

Vết thương của Cố Diệp Hy cũng đã khỏi, những lúc Trần Hạo Hiên làm cô đau đớn đến mấy thì cũng sẽ được chăm sóc trở lại an toàn.

Đứng trước cửa phòng, lúc này Trần Hạo Hiên lúc lại không dám bước tiếp.

Đôi chân của anh nặng trĩu, những bước đi chậm rãi đến khó hiểu... Từng việc làm tội lỗi cứ mãi xuất hiện trong đầu anh, thật sự anh cũng có thể tự ghê tởm đối với chính bản thân mình.

“Cô ấy đâu rồi?”

Anh hỏi cô giúp việc, trên giường trống trải không có một bóng người. Lúc trưa cô bị anh hành hạ đến nỗi không thể cử động, vậy bây giờ có thể đi đâu được chứ? Có thể trốn tránh khỏi anh bằng cách nào cơ chứ?

Trần Hạo Hiên hét lên. Chợt nghe thấy tiếng nước chảy từ phía nhà vệ sinh truyền ra, liền chầm chậm bước tới.

“Tiểu Hy, Tiểu Hy...”

Cố Diệp Hy nằm trong bồn tắm, nước dâng tới nửa gương mặt cô, khắp người xung quanh đều là máu tươi, cổ tay nhỏ bé bị dao rạch một vết thật lớn, đến bây giờ nơi đó vẫn còn chảy máu.

Trên gương còn sót lại hai chữ “HẬN ANH” được viết lên bằng máu, chứng tỏ cô đã qua mệt mỏi khi ở bên cạnh anh rồi. Có thể đây cũng chính là điều cuối cùng cô muốn nói lại với anh, không phải đơn giản là tạm biệt...

Trần Hạo Hiên sững sờ...

Cô... Tự tử rồi!